Mọi người đều không hiểu vì sao cậu ta tự dưng lại nổi giận.

Nhưng ở đây không ai là kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra ông chủ đang không vui! Vì thế đám người lập tức tản ra. An Mộ Thần cũng cảm thấy ngượng ngùng, thế nên thấy mọi người đi, cậu cũng lẽo đẽo theo sau. Tư Đồ Duệ vốn dĩ muốn gọi cậu lại nhưng cuối cùng anh vẫn không làm thế, có điều hành động muốn nói lại thôi của anh đã bị Kiều Ngọc nhìn thấy, con người càng thêm u ám thâm trầm. Kiều Ngọc hừ lạnh một tiếng rồi đi lên tầng hai, Tư Đồ Duệ chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn lên cùng. Lúc chỉ còn lại hai người bọn họ, Tư Đồ Duệ hỏi: “Sao thế?” “Không có gì!” Kiều Ngọc phủ nhận rất dứt khoát. “Vậy sao em lại giận?” Mặc dù gần đây Kiều Ngọc hay nổi giận rất khó hiểu nhưng ít nhiều gì cũng có nguyên nhân, lần này đúng là vô duyên vô cớ.

“Anh nhìn đám người làm của anh đi, trong giờ làm còn tụ tập nói chuyện, như vậy có hợp lý không? Là do lúc bình thường anh đối xử với họ quả tốt nên mới khiến họ không có quy củ như vậy, em giúp dạy dỗ thì có gì sai sao?” Kiều Ngọc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng lại không nhắc đến chuyện mình không thích mọi người so sánh cậu ta với An Mộ Thần, việc này khiến cậu ta cảm thấy rất phiền.

Bình thường Tư Đồ Duệ đối xử khá nghiêm khắc với người trong công ty và bang hội, nhưng không quá nghiêm với người làm trong biệt thự. Bởi vì họ đa phần là nữ, hơn nữa cũng không làm ra chuyện gì quá đáng nên anh chưa từng yêu cầu khắt khe với họ.

Anh cảm thấy họ làm tốt công việc mà mình được giao là được, về phần thỉnh thoảng tụ tập nói chuyện phiếm cũng không có gì sai trái, có điều nểu Kiều Ngọc thấy vậy mà không vui, anh cũng không tiện nói thêm.