Về nhà cậu. Chứ tay cậu thế này cũng không thể làm việc gì được, đúng không?”An Mộ Thần hé môi, sau đó lại cúi đầu, nhìn vết thương trên mu bàn tay.Về nhà à? Nhưng cậu có thể nói cậu cũng không biết nhà mình ở đâu hay không?“Chờ vết thương của cậu khỏi hẳn thì có thể quay lại.”“Đến lúc đó có lẽ là ngày kết hôn của hai người rồi. Anh nói xem, đến lúc đó tôi còn có thể quay lại hay không?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương