Em thấy cậu ấy nhổ cỏ bên ngoài nóng quá nên mới bảo cậu ấy vào nói chuyện với em, đúng lúc quản gia đã pha cà phê xong, em muốn bảo cậu ấy cùng uống với em luôn, nhưng em uống vội quá nên kêu một tiếng, cậu ấy bị giật mình rồi làm đổ cà phê lên người. Em thật sự không có ý đâu...”
“Nếu em không cố ý thì không cần đề tâm làm gì, nếu nặng thì anh gọi người đến xem là xong.” “Em đã gọi người đến rồi, mu bàn tay bị bỏng rất nặng, e là sẽ khó làm việc, có thể phải mất mấy ngày mới khoẻ được, hơn nữa thời tiết bây giờ lại nóng nên rất khó lành, thế nên em muốn để An Mộ Thần trở về nghỉ ngơi dưỡng thương. Dù sao An Mộ Thần có ở lại đây cũng không làm gì được.” Tư Đồ Duệ nghe đề nghị của Kiều Ngọc thì sửng sốt, sau đó mới nói: “Việc này phải hỏi ý kiến của cậu ấy, để xem cậu ấy nghĩ như thế nào đã.” “Vết thương của cậu ấy là tai nạn lao động, chúng ta vẫn trả lương cho cậu ấy, chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý thôi!” “Biết rồi, anh sẽ nói với cậu ấy. Anh vẫn chưa làm xong việc, anh đến phòng sách một lúc, nếu em mệt thì nhớ ngủ sớm.” “Vâng!” Kiều Ngọc nằm trên giường nhìn Tư Đồ Duệ ra ngoài, đợi một hồi, cậu ta ngồi dậy hé cửa ra nhìn, sau đó nhìn thấy Tư Đồ Duệ đi đến phòng sách, nhưng anh đứng đó một lúc rồi lại đi thẳng xuống tầng. Kiều Ngọc đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ nhìn trộm xuống dưới, bóng dáng cao lớn của Tư Đồ Duệ rất nổi bật trong màn đêm.
Anh ra khỏi cổng rồi đi thẳng về bên phải, phương hướng đó thông đến biệt thự nhỏ phía sau.
Sắc mặt Kiêu Ngọc âm trầm. Lúc đầu Tư Đồ Duệ thật sự muốn đến phòng sách, nhưng nghe lời Kiều Ngọc nói, anh lại không thể yên tâm được nên mới do dự muốn đến nhìn xem, để bản thân được yên lòng.
Đương nhiên anh không thể đến thẳng biệt thự nhỏ nên anh gọi điện thoại cho An Mộ Thần để cậu đi xuống. “Bị thương ở đâu?” An Mộ Thần do dự đưa tay mình ra. Dù đang rất tốt nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được một mảng đỏ rực trên tay cậu, thậm chí còn có bọng nước. Tư Đồ Duệ muốn nắm lấy tay cậu, nhưng lại sợ chạm đến vết thương nên đành thôi: “Đau không? Có cần tôi gọi bác sĩ khám lại lần nữa cho cậu không?”