Kiều Ngọc nói cực kỳ tự tin, An Mộ Thần chỉ có thể cười gượng.

Đột nhiên Kiều Ngọc kề sát lại gần, nở nụ cười ấm áp: “Thật ra gọi cậu tới là tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” An Mộ Thần vừa nghe đã căng thẳng: “Chuyện, chuyện gì?” “Cậu với A Hạo thật ra là một đôi đúng không!” “Sao có thể chứ!” An Mộ Thần phủ nhận luôn. Cậu còn tưởng Kiều Ngọc phát hiện ra gì đó, nhưng không ngờ cậu ta lại ghép đôi cậu và Đỗ Ninh Hạo. “Không thể nào! Không đúng, tôi rất hiểu con người A Hạo, chưa từng thấy anh ấy quan tâm đặc biệt đến ai như thế, nhưng anh ấy đối xử khác với cậu! Thế nên tôi mới thấy hai người có hi vọng!” Kiều Ngọc nói rất nghiêm túc khiến An Mộ Thần dở khóc dở cười.

“Cậu hiểu lầm thật rồi, thật sự không phải!” An Mộ Thần liên tục phủ nhận.

“Không phải sao? Tiếc quá! Không phải thì thôi.” Kiều Ngọc có vẻ thất vọng. Lúc này quản gia bước ra: “Cậu Kiều, cà phê cậu gọi đã chuẩn bị xong rồi, có cần bưng lên cho cậu không?”

“Cần ạ, ông chuẩn bị thêm một phần nhé.” Kiều Ngọc nói với An Mộ Thần: “Cà phê này tôi bảo bọn họ xay đấy, hạt cà phê Tư Đồ Duệ cầm từ nước ngoài về, hương vị khá ngon, cậu cũng thử đi.” “Không cần đâu!” “Ôi chao, đã bảo cậu đừng khách khí rồi, uống ly cà phê thôi có gì ghê gớm đâu.” Lúc đang nói, quản gia đã bưng cà phê ra, vì vừa pha xong nên còn rất nóng.