An Mộ Thần như chết máy, trong đầu hỗn loạn, chắc Tư Đồ Duệ cũng đoán ra được gì đó, nhưng rốt cuộc cậu có nên nói không?Hai người quá tập trung, hoàn toàn không nhận ra ở cửa có một đôi mắt u ám đang nhìn bọn họ chằm chằm. An Mộ Thần còn đang do dự có nên nói ra hay không thì đột nhiên giọng quản gia vang lên: “Cậu Kiều, cậu về rồi sao?” Hai người nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, thấy Kiều Ngọc đang nhìn họ. Tư Đồ Duệ cũng ngạc nhiên, anh thả An Mộ Thần ra, nhìn Kiều Ngọc đột nhiên chạy vội về phía anh. “Sao em về rồi? Không phải gọi điện nói ngày mai về sao?” Tư Đồ Duệ đón người nhào vào lòng.Kiều Ngọc vùi mặt vào cổ anh: “Duệ, em nhớ anh lắm, cũng vì nhớ anh quá nên em không đợi được đến ngày mai, vội vàng về ngay. Anh không biết chuyến dã ngoại này chán thế nào đâu, em hối hận đã đi chuyển này muốn chết. Anh nhìn em này, có phải rám đen rồi không? Duệ, anh nhìn em này.” Kiều Ngọc nói rồi xoay mặt Tư Đồ Duệ về phía mình.“Không, mới đi ba ngày thôi sao đã đen được? Em nghĩ nhiều rồi.” Tư Đồ Duệ nói rồi định kéo tay Kiều Ngọc xuống, lại nhận ra sắc mặt An Mộ Thần ảm đạm đứng phía sau.Thấy cậu như thế, Tư Đồ Duệ lập tức không đành lòng. Kiều Ngọc hơi tức giận, nhón chân cắn lên môi anh, thu hút sự chú ý của Tư Đồ Duệ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương