Ngày hôm sau, sau khi Tư Đồ Duệ từ công ty về thì nhìn thấy bát tuyết lê đường phèn như anh mong muốn.

Lúc anh định ăn thì nhớ đến An Mộ Thần, sau đó bảo quản gia đi gọi cậu tới. Lúc An Mộ Thần đến, những người khác không ở đó.

Tư Đồ Duệ chỉ chỗ bên cạnh, bảo cậu ngồi xuống. Ăn được một nửa, đột nhiên Tư Đồ Duệ nói: “Vì sao tôi không ăn được của những người khác làm, cậu hầm cái này tôi lại ăn được? Chẳng lẽ cậu có bí quyết gì à?” An Mộ Thần cười: “Cái này rất đơn giản, đâu có bí quyết gì. Họ làm cũng giống tôi làm, chỉ là họ không biết anh sẽ ngán những đồ quá ngọt nên cho nhiều đường phèn mà thôi. Chỉ cần lần sau anh dặn họ lúc hầm cái này đừng cho nhiều đường thì chắc chắn sẽ hầm được ra món như anh ăn bây giờ.”

Tư Đồ Duệ ngẩng đầu hỏi An Mộ Thần: “Sao cậu biết tôi ghét ăn ngọt?”

An Mộ Thần ngay cả người. “Cái đó, cái đó, tôi hỏi Đỗ Ninh Hạo, anh ta nói cho tôi biết.”