An Mộ Thần quay lưng về phía Tư Đồ Duệ, cậu không biết mình ở lại đây thì còn ý nghĩa gì.

Tư Đồ Duệ thấy cậu không nói thì lập tức cuống lên. “Tôi bảo này, cậu nói gì đi, cậu sẽ không đi thật chứ! Dẫu sao cậu cũng là người A Hạo đưa đến, nếu cậu muốn đi thật thì tôi cũng không dễ nói chuyện với cậu ấy, thế nên...” Tư Đồ Duệ còn chưa nói xong nhưng ý rất rõ ràng, đương nhiên rốt cuộc có phải là vì Đỗ Ninh Hạo hay không thì bản thân anh cũng không rõ, nói chung có lý do giữ người lại là được. Lúc này An Mộ Thần đã quay người lại nhìn anh, ánh mắt rất phức tạp. “Cậu chủ, anh biết tôi có cảm tình với anh mà.”

“Cái gì?”

“Theo ý anh là tôi có lòng dạ khác với anh.”

“Không phải, lúc đó tôi...” Tư Đồ Duệ muốn giải thích nhưng An Mộ Thần ngắt lời anh.