Lúc An Mộ Thần nhận ra tay mình bị túm lại, cậu chẳng nghĩ ngợi gì dùng sức giãy giụa. H “Anh thả tôi ra, thả tôi ra!” Tư Đồ Duệ không nói gì, anh lạnh mặt, cứ túm tay cậu, nhìn cậu không ngừng giãy giụa. Sức An Mộ Thần vẫn yếu hơn Tư Đồ Duệ nên chẳng giãy ra được.

Trong cơn tức giận, An Mộ Thần cúi đầu cắn lên mu bàn tay Tư Đồ Duệ. Nhưng dù An Mộ Thần có dùng sức thể nào, Tư Đồ Duệ vẫn không buông tay, cuối cùng An Mộ Thần không cần nổi nữa. Cậu nhả ra, lúc ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Duệ thì phát hiện ra anh đang sa sầm mặt nhìn mình chằm chằm, vết cắn ban nãy hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến anh. An Mộ Thần cắn môi, trừng đôi mắt ướt sũng nhìn Tư Đồ Duệ, cậu thật sự rất tức giận, giận Tư Đồ Duệ luôn làm cậu thất bại, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn chẳng có cách gì với anh. Dù rời đi hay không thì vẫn làm cậu đau khổ. Kiềm chế lâu càng làm cậu thêm khó chịu, cố nén không để mình rơi nước mắt nhưng mắt càng đỏ hơn. An Mộ Thần muốn chửi ầm lên, nhưng cậu biết chỉ cần mình mở miệng ra thì chắc chắn nước mắt sẽ rơi xuống. Tư Đồ Duệ không biết tại sao mình lại đuổi theo, càng không hiểu tại sao lúc thấy An Mộ Thần oan ức thì không thoải mái.

Anh không nghĩ mình gặp ai sẽ thích người đó, mà An Mộ Thần cũng không có điềm gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao lại thu hút anh.

Anh biết mình như thế này là không đúng, nhưng anh không khống chế được, nhất là khi thấy dáng vẻ oan ức của An Mộ Thần, đột nhiên anh hối hận ban nãy mình đã nói những câu đó. Anh hơi nhíu mày, sau đó khom người dán lên đôi môi lạnh buốt đó. An Mộ Thần nghĩ rằng Tư Đồ Duệ sẽ mắng cậu, nhục mạ cậu, nhưng không ngờ anh lại hôn cậu. Ban đầu là ngạc nhiên, sau đó cậu càng xấu hổ hơn, lúc Tư Đồ Duệ không đề phòng thì cậu đẩy mạnh anh ra.

Tư Đồ Duệ lui về sau mấy bước mới ổn định thân mình. Anh hé môi, kinh ngạc nhìn An Mộ Thần, muốn hỏi cho rõ.