An Mộ Thần...” Tư Đồ Duệ đứng sau lưng nhìn một lúc lâu, cuối cùng đành phải lên tiếng.

An Mộ Thần lập tức quay đầu lại, nhận ra mặt mình còn vương nước mặt thì vội vàng quay đầu đi, vô thức dùng tay áo lau mặt mình, sau đó hung dữ trả lời lại: “Cậu chủ, có chuyện gì sao?” Cậu còn dùng sức hơn, như thể miếng lệ là Tư Đồ Duệ, cậu đâm đủ rồi, lúc này mới xả được lửa giận trong lòng cậu. “An Mộ Thần, cậu làm thế này cho ai xem? Đừng tưởng tôi sẽ vì Đỗ Ninh Hạo mà tha cho cậu hết lần này đến lần khác.” Tư Đồ Duệ không khách sáo, mặt cực kỳ âm trầm. An Mộ Thần dừng động tác, nhìn chăm chú vào tuyết lê đã bị đâm nát, đột nhiên cậu ném đũa đi, mặc kệ tất cả. Cậu quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn Tư Đồ Duệ: “Tôi làm cho chính tôi xem không được à? Nếu anh không muốn xem thì quay người lên tầng đừng xem nữa, tôi không cầu xin anh xem.” “Nếu anh không muốn tôi ở lại thì nói thẳng, đừng nể mặt Đỗ Ninh Hạo. Lần này tôi sẽ không bấu víu nữa, tôi chịu đủ rồi, anh thích thế nào thì thế đi, tôi không muốn quan tâm nữa, cũng không muốn để ý nữa, cứ thế đi, cứ thế đi!”

An Mộ Thần nói xong quay đầu đi lau nước mắt.

Cậu biết mình như thế này rất khó coi, nhưng chẳng còn gì quan trọng nữa. Dù có làm thế nào, kiềm chế thể nào cũng không đúng, thể còn gì mà phải nhịn nữa, vốn định đời sau khi anh kết hôn với đi, nhưng xem ra bây giờ không cần nữa, đúng là thất vọng quá rồi.

Họ đã chẳng còn hi vọng gì nữa, là tại cậu u mê mãi không chịu tỉnh thôi.