An Mộ Thần vốn không muốn để ý đến chuyện của Tư Đồ Duệ, nhưng sau khi về lại thấy không nỡ.
Tư Đồ Duệ không dễ sinh bệnh, nếu sinh bệnh thì họng sẽ khó chịu, lúc nặng thì không nói ra tiếng, uống thuốc cũng không có tác dụng. Anh lại thấy bình thường, lúc đó An Mộ Thần không nhìn nổi nữa mới hầm tuyết lê cho anh.
Trước đây lúc anh đau họng đều dùng cách này, lúc đó không biết có hiệu quả hay không, chỉ thử thôi, không ngờ hôm sau khỏe lên thật.
Nghĩ đến chuyện trước đây, An Mộ Thần thở dài. Cũng vì vậy mà cậu vẫn không buông bỏ được. Trước đây, nếu cậu không hầm tuyết lê cho anh thì anh chẳng uống thuốc, mấy ngày nữa sẽ trở nặng. Nghĩ tới nghĩ lui, An Mộ Thần chỉ có thể đứng dậy đi về phía nhà chính. Lúc này những người khác đều đã tan làm, Tư Đồ Duệ không dặn dò gì thì mọi người đều về nghỉ ngơi. An Mộ Thần tìm ít tuyết lê trong phòng bếp rồi tìm đường phèn, sau đó bỏ vào hầm cách thủy. Cậu đặt thời gian một tiếng, không cần người canh, nhưng cậu không yên tâm nên ngồi bên cạnh xem điện thoại giết thời gian. Hầm xong thì cũng sắp mười giờ rồi.
Cuộc sống của Tư Đồ Duệ rất có quy luật, nếu không có chuyện gì đặc biệt, anh sẽ ngồi trong phòng sách đến mười một giờ, lúc bận rộn thì đến mười hai giờ, có điều lúc anh không khỏe thì sẽ về phòng sớm hơn.