Hôm sau, Đỗ Ninh Hạo đến thăm An Mộ Thần, lúc đó cậu đang nhổ cỏ ở trong vườn hoa. 11 Ánh nắng hơi gắt, ở lâu ngoài trời sẽ khó chịu. Nhưng An Mộ Thần hoàn toàn không để ý, vẫn tiếp tục công việc.Thầy Đỗ Ninh Hạo tới, cậu ngẩng đầu lên mỉm cười với anh ta, có điều Đỗ Ninh Hạo thấy nụ cười đó rất nhạt nhẽo.“Trời nóng thế này, sao không đợi đến chiều tối rồi làm?”“Không sao, tôi có thể chịu được, bây giờ tôi là nhân viên của anh ấy thì phải làm tốt công việc của mình.” Dù Đỗ Ninh Hạo cảm thấy cậu nói câu này không sai nhưng cứ có cảm giác kỳ lạ. Do dự một lúc, anh ta vẫn hỏi: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì không vui sao?”An Mộ Thần lắc đầu, sau đó nở nụ cười tự giễu: “Không, không xảy ra gì cả, chỉ là đột nhiên hiểu ra một số chuyện mà thôi.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương