Cậu định giả vờ trước mặt tôi à? Tôi vừa nhìn đã biết cậu là thứ gì, lần này nể mặt A Hạo, tôi chỉ tính thế thôi, nếu còn có lần sau thì cậu có thể cút khỏi đây, tôi ghét nhất là loại người khấu thị tâm phi như cậu.”“Nếu còn muốn yên ổn làm công việc này thì tốt nhất cậu ngoan ngoãn cho tôi, chỗ tôi không nuôi loại người không làm việc.”Lời nói của Tư Đồ Duệ cực kỳ cay nghiệt làm An Mộ Thần choáng váng. Đôi mắt vẫn còn hoang mang dần mờ mịt, có điều cuối cùng cậu vẫn không để nước mắt rơi xuống.Cậu siết chặt hai tay, móng tay sắc nhọn gần như găm vào thịt nhưng cậu không hề phát hiện ra. “Tôi, biết rồi, sau này sẽ không như thế nữa. Vậy xin hỏi, bây giờ tôi có thể đi chưa?” An Mộ Thần cúi đầu, lời nói lộ vẻ mỏi mệt.Tư Đồ Duệ không kịp phản ứng trước những thay đổi đột ngột của An Mộ Thần. Thật ra ban đầu anh không hiểu rõ người đàn ông trước mắt này lắm, từ ngày đầu tiên nhìn thấy người này, Tư Đồ Duệ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Đến bây giờ anh mới hiểu được, tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ ánh mắt khát vọng của người đàn ông này, Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương