Không sao, nếu sau này có chuyện gì thì có thể nói với tôi, dù không giải quyết được nhưng ít nhất trong lòng cậu cũng sẽ dễ chịu hơn, có cần tôi lái xe đến đón cậu không?”

“Không cần đầu, tự tôi về được.”

Cúp máy, An Mộ Thần thở dài.

“Sao rồi?” Phương Quân thấy cảm xúc của cậu không ổn thì hỏi.

“Không, không có gì!” An Mộ Thần phủ nhận. Phương Quân không hỏi nữa, chỉ nhìn cậu, nhìn đến mức bản thân cậu cũng thấy ngại.