Tiểu Thần, dậy đi, Tiểu Thần, Tiểu Thần...”An Mộ Thần đang mơ màng thì cảm thấy có người gọi mình, sau đó cả người bị lắc qua lắc lại, lúc mở mắt ra đã thấy Phương Quân cười nhìn mình.“Anh, anh Phương...” An Mộ Thần hơi mơ hồ.“Nhìn cậu ngủ như thế thật sự không nỡ gọi dậy, nhưng bây giờ cũng muộn rồi, dậy ăn cơm cái đã!”An Mộ Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối đen. Cậu hơi giật mình: “Tôi thế này rồi à!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương