Tài xế định đến bến xe đón người nhà, đã xin phép Tư Đồ Duệ trước.An Mộ Thần không thể đi đến bến xe cùng nên vào đến thành phố, cậu đã bảo tài xế cho mình xuống.Sau khi tài xế đi, An Mộ Thần đứng trên đường nhìn người qua lại, đột nhiên nhận ra thời điểm bị thương thế này mà mình không có ai để thổ lộ nỗi lòng.Số người cậu quen rất ít, lúc còn học ở đại học A cũng có vài người bạn tốt, nhưng do cậu không thể giải thích chuyện mình đến thành phố Kim Dương nên cũng xa cách dân. Chỉ còn Khương Vũ là thỉnh thoảng có liên lạc, nhưng họ ở xa nhau như thế, cũng không thể tâm sự được. An Mộ Thần uể oải, cảm thấy cuộc sống của mình thật thất bại, sống hai mươi năm, học hành không ra trò, không làm được gì, bây giờ đến người mình thích cũng không giữ được.An Mộ Thần đi lang thang trên đường phố, đi một lúc không ngờ đã đến đại học B. Mặc dù cậu không còn là sinh viên trường này nhưng cũng từng học ở đây một thời gian. Trên sân trường có rất nhiều sinh viên, ai cũng rạng rỡ nụ cười thanh xuân. Rõ ràng mọi người đều cùng tuổi với nhau, nhưng An Mộ Thần lại cảm thấy chỉ có họ còn trẻ, còn mình thì đã già rồi, đặc biệt là trái tim rách tả tơi kia. Đi vòng quanh sân trường một lúc, An Mộ Thần thẩm mệt ngồi ngẩn người trên ghế đá. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương