Lúc Đỗ Ninh Hạo tới đã thấy ba người đứng đó, cũng thấy được nét mặt khó chịu của An Mộ Thần. Anh ta không có nhiều kinh nghiệm tình trường, nhưng vẫn hiểu việc người mình yêu sâu đậm không để mình vào mắt là chuyện đau đớn thế nào. Đỗ Ninh Hạo thật sự không đành lòng, xuống xe đi về phía họ. Kiều Ngọc phát hiện ra anh ta trước, vỗ vai Tư Đồ Duệ nói: “Tìm anh kìa!” Tư Đồ Duệ: “Có chuyện gì không?” “Không, em đến tìm Tiểu An.”Lúc này An Mộ Thần mới ngơ ngác không hiểu Đỗ Ninh Hạo tìm mình làm gì.“Dạo này hơi bận, không đi đầu với cậu. Hôm nay có thời gian, cậu cũng nghỉ phải không, đi với tôi một lát đi!” Đỗ Ninh Hạo không đợi An Mộ Thần phản ứng lại đã lôi cậu đi. Kiều Ngọc nhìn hai người đi xa, háo hức nói: “Họ không phải người yêu chứ! Trước đây em luôn tò mò Đỗ Ninh Hạo lạnh lùng sẽ thích người như thế nào, không ngờ nha...” Tư Đồ Duệ không trả lời cậu ta, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, cảm thấy khó chịu.An Mộ Thần bị Đỗ Ninh Hạo kéo lên xe, vẫn còn ngẩn người.“Cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương