Câu nói đây không phải là hoa hồng mà là hoa tường gì à?” Tư Đồ Duệ nheo mắt nhìn An Mộ Thần, không biết đang suy nghĩ gì.Bị đôi mắt sâu thẳm nhìn khiến An Mộ Thần mất khống chế.“Đây, đúng là, là tường vị. Nếu anh không tin thì hỏi bác Hoàng đi.”An Mộ Thần nói thế, Kiều Ngọc lại càng không buông tha: “Anh xem đi, đây là hoa tường vi, trước đây anh nói là hoa hồng mà. Em còn định lúc chúng ta kết hôn sẽ dùng để trang trí, bây giờ thì dẹp đi. Do anh, do anh cả.”Hình như Kiều Ngọc rất tức giận. Tư Đồ Duệ nhìn cậu ta, khóe miệng nở nụ cười, dường như vô cùng hưởng thụ dáng vẻ này của Kiều Ngọc. Kiều Ngọc thấy anh vẫn cười thì càng tức giận hơn, định quay người đi. Tư Đồ Duệ thấy thế thì không nói đùa nữa, bắt người lại, chạm vào chóp mũi cậu ta, cưng chiều nói: “Tức giận làm gì? Đúng là trước đây anh muốn bác Hoàng trồng hoa hồng nhưng không bàn giao cần thận, chỉ chọn đại một loại, ai ngờ bác ấy trồng nguyên một vườn. Em cũng biết hai loài này thật sự rất giống nhau mà, khi đó bác Hoàng còn hỏi có phải anh muốn trồng loại hoa này không. Lúc chúng ta kết hôn em cũng không cần lo lắng, anh đã đặt mấy chục nghìn bông hồng ở nước ngoài rồi. Khi kết hôn thì sẽ được vận chuyển đến, lúc đó em muốn làm gì cũng được.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương