Lúc làm việc trên công trường không có thời gian nghỉ ngơi, trước đây An Mộ Thần không thấy có vấn đề gì. D Bây giờ đến đây rồi, không chỉ có công việc nhẹ nhàng mà thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều. Quản gia nói với cậu bởi vì cậu chăm sóc vườn hoa, cho nên cuối tuần không có việc gì thì có thể nghỉ ngơi. Sau khi An Mộ Thần đến đây, cuộc sống luôn xoay quanh Tư Đồ Duệ, lúc rời đi cũng chỉ quen biết những người làm ở công trường, có rất ít bạn bè. Đột nhiên được nghỉ, cậu không biết làm gì. Cậu không bao giờ đụng đến tiền trong thẻ, muốn mua gì cũng được nhưng cậu lười ra ngoài. Đi dạo phố thường chỉ hợp với con gái chứ cậu không thích lắm. Với lại nơi này cách xa trung tâm thành phố, không có taxi, chỉ có thể nhờ tài xế đưa đi. Cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên đi đâu nên quyết định tới vườn hoa. Căn biệt thự của Tư Đồ Duệ rất lớn, nhất là khoảng đất trống phía trước, ngày trước bỏ hoang nhưng bây giờ trồng rất nhiều hoa. Hoa hồng phát triển tốt nhất, đóa nào cũng đẹp. Sau khi An Mộ Thần tưới hoa thì ngồi xổm bên cạnh ngẩn người, nhìn chằm chằm vào hoa hồng. Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên: “Đây là hoa gì? Hoa hồng à?” An Mộ Thần ngẩng đầu thì nhìn thấy một thanh niên trạc tuổi mình đứng trước mặt, cắn môi cau mày nhìn mình. Chàng trai cao khoảng hơn một mét bảy, tóc mái rũ xuống trán, đôi mắt phượng giống cậu đang nheo lại, ánh mắt lóe sáng. An Mộ Thần ngần người...

Nếu có một ngày bạn gặp được một người rất giống mình thì sẽ có cảm giác gì, An Mộ Thần có thể nói cho bạn nghe, cảm giác giống như đang soi gương, vô cùng khó tin. An Mộ Thần biết trên thế giới này có rất nhiều người không có quan hệ huyết thống nhưng lại có vẻ ngoài giống nhau.

Đương nhiên cậu cũng chỉ mới nghe qua chuyện này chứ chưa gặp bao giờ, không ngờ hôm nay lại gặp được. An Mộ Thần há miệng nhìn người rất giống mình trước mặt, cảm thấy khó tin.

Tuy nhiên chàng trai này chỉ giống cậu một năm trước, nếu nhìn kỹ thì vẫn phát hiện ra những điểm khác nhau. Cậu không hề biết chàng trai mà Tư Đồ Duệ muốn kết hôn lại giống mình như thế.

Bây giờ An Mộ Thần thay đổi rất nhiều nên Kiều Ngọc không phát hiện ra, chỉ cảm thấy lạ vì cậu há hốc mồm nhưng không nói lời nào. “Tôi hỏi cậu đó, cậu câm điếc à?”