An Mộ Thần đấu tranh mấy lần rồi ngẩng đầu lên. T1 Bởi vì vừa rồi mới khóc, khóe mắt của cậu còn hơi đỏ, cậu lo sẽ không kìm nén được mà khóc tiếp nên mở to mắt. Tư Đồ Duệ hoàn toàn thấy rõ mặt cậu, mắt ửng đỏ, mặt gầy gò, tóc dài rũ xuống mí mắt, nhìn sao cũng giống một con thỏ con bị giật mình.Đặc biệt là đôi mắt như lộ ra đau thương nồng đậm kia khiến anh rất không thích, hay nói đúng hơn, anh nhìn mà cảm thấy khó chịu.Anh chắc chắn anh thật sự không quen biết người đàn ông trông có vẻ gầy yếu đang co rúm bả vai này, nhưng vì sao lại như vậy? Càng nghĩ trong lòng Tư Đồ Duệ càng hoài nghi, giọng điệu cũng không tốt. “Cậu đang khóc à?”“Không, tôi không khóc, mắt hơi khó chịu thôi.” An Mộ Thần nói xong thì cúi đầu, sau đó giả vờ dụi mắt. Lý do sứt sẹo như vậy, Tư Đồ Duệ nào tin, nhưng anh cũng không tiếp tục đề tài này. “Tại sao cậu biết A Hạo? Trước đó tôi cũng quên hỏi, có điều tôi nghĩ cậu hẳn không phải người thân của cậu ta?”Tư Đồ Duệ biết rõ chuyện của Đỗ Ninh Hạo, dù chưa gặp một vài người thân của anh ta, nhưng anh đoán cậu không phải người thân nên càng thấy kỳ lạ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương