An Mộ Thần mở to mắt, trong khoé mắt còn vương nước.

“Chúng tôi luôn không biết vì sao lúc trước anh ấy quên cậu, là quản gia cũ trước khi về quê đã bảo cho tôi biết. Ông ấy nói sau khi từ bệnh viện về, tâm trạng của đại ca luôn bất ổn, thường không ngủ được, ngồi ngân người trong phòng khách, sau đó bắt đầu hút thuốc liên tục. Tôi nghĩ anh ấy cho dù không nói nhưng trong lòng vẫn để bụng sự phản bội lúc trước của cậu.”

“Sau này tôi cố ý đi điều tra mới biết được thì ra anh ấy lén chúng tôi đi tìm chuyên gia thôi miên thâm niên, nhờ việc đó mới quên sạch chuyện của cậu.” “Vì sao anh ấy muốn làm như thế? Vì sao?” “Chúng tôi đều không phải là anh ấy, không ai biết anh ấy nghĩ gì, nhưng tôi nghĩ đại ca thật sự để ý cậu, nếu không thì ai sẽ tự thôi miên toàn phần.” “Anh ấy chính là người như vậy, hung ác với kẻ khác, nhưng còn ác với bản thân mình hơn, nên anh ấy mới lựa chọn cách cực đoan như thế. Đã không thể tiếp tục thì không cần nhớ nữa.”

“Những điều tôi đã nói với cậu chỉ là muốn để cậu hiểu, cho dù lúc trước cậu bị ép bao nhiêu, nhưng vẫn không thể xoá bỏ tấm lòng chân thành của anh ấy với cậu. Được rồi, tôi đã cho cậu biết mọi chuyện tôi biết rồi, sau này phải làm sao, tự cậu nhìn mà xử lý. Chỉ hy vọng lần này cậu đừng làm anh ấy tổn thương nữa.”

Lúc Đỗ Ninh Hạo từ biệt thự trở về công ty, Lộ Tử Tiêu vẫn tức giận. Nhưng Đỗ Ninh Hạo vốn không để ý đến Lộ Tử Tiêu, trở về xử lý chuyện của mình, Lộ Tử Tiêu vẫn đi theo sau.