An Mộ Thần được Đỗ Ninh Hạo đỡ ra, sau khi rời xa ánh mắt Tư Đồ Duệ thì mới buông ra.

“Cậu không sao chứ?” An Mộ Thần lắc đầu, không chỉ đầu óc cảm thấy choáng váng, dưới chân cũng đã không còn sức lực.

Cậu dựa lưng vào tường, đôi mắt không hề có sức sống, một lát sau cậu mới ngẩng đầu khó hiểu hỏi: “Vì sao... vì sao lại như vậy? Anh ấy thật sự quên tôi rồi sao?”

Ảnh mắt xa lạ như thế không thể diễn được, trong mắt Tư Đồ Duệ đã không còn hình bóng của cậu, nhưng tại sao có thể như thế? Cho dù cậu đã từng phản bội anh, trước đó bọn họ từng mâu thuẫn với nhau, cho dù cậu đã quyết định muốn từ bỏ anh, nhưng những chuyện đã qua lẽ nào đều là giả?

Sao anh có thể nói quên là quên?