Khi An Mộ Thần xuống xe, đúng lúc ánh nắng chiếu vào mặt cậu, ánh nắng quá chói mắt khiến cậu lay động trong khoảnh khắc.Đỗ Ninh Hạo đi ở đằng trước, sau khi đi mấy bước nhưng không thấy ai đuổi theo, anh ta dừng bước, lúc quay đầu thì trông thấy An Mộ Thần đang lo lắng nắm chặt nắm đấm, đôi mắt lộ ra sự khủng hoảng khó mà che giấu.“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp quản gia.”“Được.”An Mộ Thần đáp, sau khi hít sâu một hơi mới đuổi theo bước chân Đỗ Ninh Hạo, dù sao cũng tới rồi, không có gì phải sợ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương