Nói xong những lời này, An Mộ Thần vẫn không ngẩng đầu, cậu cảm thấy mình không có mặt mũi đối diện với Đỗ Ninh Hạo.

Cậu vốn ngại ngùng, có thể nói ra những lời như vậy đã là quá lắm rồi. Cho nên dù đã chuẩn bị tâm lý bị cười nhạo, cậu vẫn không dám đường đường chính chính đối mặt.

Đỗ Ninh Hạo cứ nhìn cậu, dường như anh ta đang suy tư điều gì đó, lát sau anh ta mới nói: “Lẽ nào cậu chưa từng nghĩ tới việc biết đâu anh ấy đã quên cậu?”

An Mộ Thần đột nhiên giơ tay lên, khuôn mặt vốn đã tái nhợt này lại càng thêm khó coi.

“Thật ra tôi có nghĩ tới, nếu anh ấy quên mất tôi, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi cũng đã đấu tranh rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thuyết phục bản thân mình từ bỏ.”