Bình thường, trừ phi là lúc cần thiết, An Mộ Thần rất ít khi chủ động nói chuyện, dù là anh Chu thì cậu cũng chỉ nói mấy câu, thế nên thấy cậu kích động đi tới nói muốn xem điện thoại, những người khác đều thấy ngạc nhiên, đến anh Chu cũng không phản ứng kịp.“Anh Chu, có được không?” Khi giọng nói mang vẻ van nài của An Mộ Thần vang lên, cuối cùng anh ta cũng phản ứng lại.Hai tay An Mộ Thần run rẩy nhận lấy điện thoại, sau đó một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.Vào thời khắc này, cơ thịt cả người cậu đều căng chặt.Cậu cứ nhìn mãi như thế, nhìn người đàn ông mà cậu muốn quên nhưng không được. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương