Tiểu An, mau dậy đi, sắp đến giờ làm rồi, Tiểu An, Tiểu An...”An Mộ Thần cảm thấy đầu óc mơ hồ, giọng nói kia như từ phương xa truyền đến, cậu muốn mở mắt ra nhưng mí mắt quá nặng, dù cậu có thể nào cũng không mở ra được.Đột nhiên cậu cảm thấy má mình đau nhói, sương mù tầng tầng lớp lớp tức thì tản đi.An Mộ Thần mở to mắt, phía trước vẫn là giường khung sắt ván gỗ quen thuộc. Qua hồi lâu, cậu mở mắt ra và nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.“Tiểu An Tử, cậu sao thể, không khỏe chỗ nào à?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương