Nhưng Lộ Tử Tiêu nhìn thấy dáng vẻ này của cậu lại cảm thấy vô cùng châm chọc, thậm chí còn nực cười.

Anh ta đấy An Mộ Thần khiến cậu ngã thẳng xuống đất, sau đó lạnh lùng nhìn cậu: “An Mộ Thần, đã đến lúc này rồi mà cậu còn diễn kịch cho ai xem hả? Đại ca của tôi đã bị cậu làm cho nhập viện rồi mà cậu còn tỏ ra tội nghiệp, cậu có biết người khác nhìn vào sẽ cảm thấy ghê tởm không?”

“Lúc đầu đại ca thấy cậu vừa mắt, tôi còn cảm thấy cậu là một người không tệ, nhưng không ngờ rằng đôi mắt của chúng tôi đều bị che mờ rồi, đều nhìn nhầm con sói mắt trắng như cậu thành một con thỏ vô tội. Đại ca của tôi đối xử không tốt với cậu sao?”

“Khi ở thủ đô, anh ấy sợ cậu sẽ bị người có ý đồ xấu bắt cóc, bị làm tổn thương, không giải thích đã chuyển cậu đến thành phố Kim Dương, tất cả cũng chỉ vì để cho cậu an toàn hơn. Để khiến cậu vui vẻ, anh ấy đã tốn hết công sức nghĩ đủ mọi cách, nhưng kết quả thì sao, cậu đã làm những gì?”

“Cậu không biết chuyện gì cả, chỉ tự suy đoán rồi kết luận lung tung. Cậu nghĩ rằng lần trước cậu bị bắt, đại ca không muốn cứu cậu sao? Một đại ca xã hội đen như anh ấy phải đích thân đi cầu xin người khác, chỉ vì không muốn mạo hiểm khiến cậu gặp bất cứ sự cố gì.”