Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Duệ, nhìn vào chiếc áo sơ mi vốn còn trắng tinh của anh đột nhiên có một màu đỏ vô cùng chói mắt lan ra, giống như một đóa hoa bỉ ngạn sặc sỡ ở địa ngục đang nở ra ở trước ngực của Tư Đồ Duệ.

Màu sắc nhanh chóng thấm ra ngoài từ trong áo sơ mi, màu trắng tinh ban đầu lập tức biến thành màu đỏ chói mắt.

Tư Đồ Duệ cứ đứng ở đó, há miệng thở gấp, nhìn dòng máu nhanh chóng biến mất khỏi mặt An Mộ Thần, vẻ mặt vốn đang đỏ bừng vì kích động cũng trở nên trắng bệch.

Cậu mở to đôi mắt hoảng sợ của mình, nhìn chằm chằm vào ngực cư Đồ Duệ, cả người run cầm cập, sau đó giống như đã nhận ra điều gì đó mà bỏ khẩu súng trên tay xuống ngay lập tức, lớn tiếng hét lên: “A!!!”

Tiếng la hét của An Mộ Thần khiến Đỗ Ninh Hạo và Lộ Tử Tiêu lấy lại tinh thần.