Câu nói của Tư Đồ Duệ như một con dao sắc bén đâm vào trái tim của An Mộ Thần. Ai lại muốn bị người mình yêu coi như một con chó chứ?

“Tư Đồ Duệ, anh đừng có quá đáng. Anh nghĩ rằng chỉ với bản lĩnh của anh thì có thể giẫm đạp danh dự của người khác sao? Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không cho phép anh làm vậy.” An Mộ Thần nói xong liền bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Tư Đồ Duệ không kịp trở tay, bàn tay vốn đang bắt lấy cậu bị hất ra, ngay cả khấu súng mà anh đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

Anh cúi người định nhặt nó lên nhưng không ngờ lại bị An Mộ Thần giành trước một bước, đến khi anh ngẩng đầu lên thì thấy An Mộ Thần đang nhìn anh với vẻ mặt căm hận, hai tay run rẩy giơ lên, họng súng đang chĩa vào anh.

Một tia cảm xúc khác thường lóe lên trong mắt Tư Đồ Duệ: “Sao hả, cậu muốn nổ súng à?”