Dù An Mộ Thần không thể nhúc nhích nhưng những lời đối phương nói vẫn lọt vào tai, sự đau lòng lại trỗi dậy.

Dù cậu vẫn luôn trốn tránh chuyện lần trước, trong lòng tự nói với chính mình, không phải Tư Đồ Duệ không đến cứu mình mà là vì nguyên nhân khác, nhưng khúc mắc trong lòng vẫn luôn tồn tại, bây giờ lại nhắc đến lần nữa, sau này sẽ càng để ý.

“Tôi nói này An Mộ Thần, cậu chẳng quan tâm đến điều gì đã chạy ngay tới như thế này, không phải là đã yêu người đàn ông đó rồi chứ? Chậc chậc, nếu đúng là thế, tôi không thể không cảm thấy đáng buồn thay cho cậu, chẳng lẽ cậu không biết cậu chỉ là công cụ tiết dục của Tư Đồ Duệ thôi à? Anh ta không quan tâm đến cậu đâu.”

Mắt An Mộ Thần nhắm nghiền, đôi môi mấp máy, muốn nói với anh ta không phải Tư Đồ Duệ hoàn toàn không có tình cảm với cậu, ít nhất anh vẫn còn quan tâm, nhưng cậu không nói được gì, thậm chí còn chẳng có sức mở mắt ra.

Người đàn ông kéo An Mộ Thần từ dưới đất lên, cậu rất gần anh ta, mùi gần giống mùi chanh phả vào mũi, không biết là nước hoa hay là mùi chanh dính vào.