Hôm đó An Mộ Thần không cam lòng, cứ gọi tên Tư Đồ Duệ mãi, nhưng người này đã quyết tâm không để ý đến cậu nữa, An Mộ Thần gọi rát cả họng cũng không nói với cậu nửa câu.

- Ngay cả quản gia cũng thấy không đành lòng.

Nghe giọng An Mộ Thần khàn không ra hơi, ông lén lút đi xuống khuyên: “Cậu An, đừng gọi nữa, cậu chủ vừa ra ngoài rồi, cậu có gọi cậu ấy cũng không nghe thấy, đừng gọi nữa, gọi khàn cả giọng rồi!”

An Mộ Thần nghe quản gia nói thế thì không lên tiếng nữa, đôi mắt đã đỏ bừng lại chảy nước mắt, cả người không ngừng run rẩy, làm người ta không đành lòng.

Quản gia thực sự lo lắng: “Cậu An, cậu chọc giận cậu chủ gì thế? Nếu không sao cậu ấy lại nhốt cậu dưới này?”