Tư Đồ Duệ rất tức giận nên hoàn toàn không nương tay.Đỗ Ninh Hạo cảm thấy không ổn lắm, vội bước lên ngăn lại: “Đại ca, anh sẽ bóp chết cậu ấy thật đấy, mau thả ra đi!”Giọng nói của Đỗ Ninh Hạo làm Tư Đồ Duệ bừng tỉnh, màu đỏ chói mắt trên áo sơ mi làm trái tim anh run rẩy, anh thô lỗ thả người ra.An Mộ Thần đột nhiên được thả ra, không khí ùa vào làm cậu không ngừng ho khan, nước mắt cũng chảy xuống.Cậu cảm thấy cổ họng mình khó chịu như bị dao cứa, nhưng dù như thể cậu vẫn khó khăn bò đến bên cạnh Tư Đồ Duệ, cổ sức túm lấy áo anh, nói: “Tư Đồ Duệ, xin anh đừng mặc kệ tôi được không, Tư Đồ Duệ, Tư Đồ Duệ...” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương