Khuôn mặt An Mộ Thần lập tức trắng bệch, thân thể bắt đầu run rẩy không ngừng.* Cậu muốn nói thực ra không phải thể, không giống như bọn họ nghĩ, nhưng cậu chẳng nói được câu nào, đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Tư Đồ Duệ, cả người cậu lạnh lẽo.Những người khác kinh ngạc nhìn An Mộ Thần, dường như không thể tin nổi người trước mắt lại làm chuyện như thế.“Không, không thể nào!” Lộ Tử Tiêu không thể tin nổi, theo anh ta thấy cậu An Mộ Thần này trông như con thỏ trắng, sao có thể mưu kế sâu như thế? Nhưng giờ nhìn người này run lẩy bẩy như lá rụng trong cơn gió, không muốn tin cũng không được.“Nói, ai phái em đến?” Tư Đồ Duệ cắn răng, đôi mắt lạnh lùng, như thể anh có thể bóp chết người ta trong nháy mắt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương