Cả tháng này An Mộ Thần không thể nghỉ ngơi, bây giờ cuối cùng cũng đã yên tâm. Tư Đồ Duệ ở bên cạnh, cậu ngủ rất nhanh.

Tư Đồ Duệ nằm khoảng một tiếng thì mở mắt ra.

Cho dù trước đó bị nhốt nhưng anh tin mình sẽ ồn, cho nên một tháng này anh vẫn ăn ngon ngủ yên, giờ ngủ với An Mộ Thần một tiếng là đủ rồi.

Nhìn An Mộ Thần đang ngủ say, anh hôn nhẹ lên lông mi cậu rồi nhẹ nhàng đứng dậy, anh còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Lúc ra khỏi phòng, anh gọi Đỗ Ninh Hạo và Lộ Tử Tiêu đến, hai người họ cũng sống ở gần đây nên đến rất nhanh.

Tư Đồ Duệ ngồi sau bàn làm việc, ngón tay gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, đôi mắt đen láy không còn dịu dàng như trước mà ánh lên vẻ tàn nhẫn.