Khi Hách Thiệu Đình về đến căn hộ, đã là ba giờ sáng. Vừa mở cửa, ánh đèn vàng ấm áp từ phòng ngủ rọi ra, khiến không gian nội thất xa hoa lạnh lẽo thêm phần ấm áp. Hách Thiệu Đình bước vào phòng ngủ. Ôn Mạn ngủ rất nhẹ, anh vừa vào là cô tỉnh dậy ngay. Cô ngồi dậy dựa vào đầu giường, giọng vẫn còn chút khàn khàn của người vừa mới tỉnh, “Anh có muốn ăn khuya không? “Trễ quá rồi, đừng làm gì cả! Anh đi tắm một chút. Ôn Mạn thấy lạ, lúc anh đi chẳng phải đã tắm rồi sao? Chẳng lẽ… Thấy ánh mắt cô hơi nghi hoặc, Hách Thiệu Đình nghiêng người hôn cô một cái, “Em nghĩ gì vậy? Em nghĩ anh còn sức để tìm người khác à? Hồn anh sắp bị em hút cạn rồi. Mặt Ôn Mạn đỏ bừng, không dám hỏi thêm. Hách Thiệu Đình cởi áo và đi vào phòng tắm, tiện tay vứt chiếc áo sơ mi trắng trên sàn, Ôn Mạn nhặt nó lên bỏ vào giỏ đồ giặt, dự định mai sẽ giặt tay… Đột nhiên, cô sững lại. Trên áo sơ mi có dính vết máu, cô khẽ ngửi thấy mùi máu tanh nhạt nhòa. Nhìn về phía phòng tắm, cô chau mày Hách Thiệu Đình ra ngoài trễ thế này, có phải đã đánh nhau với ai không? Ôn Mạn không ngốc, cô nhanh chóng liên tưởng đến thái độ mất kiểm soát của Cố Trường Khanh tối nay, và đoán rằng người đó chính là anh ta. Cô nhẹ nhàng đặt áo sơ mi xuống, quay lại giường nằm. Khi Hách Thiệu Đình bước ra, anh khoác một chiếc áo choàng tắm màu đen, hơi nước vẫn còn phảng phất trên người. Anh ôm lấy cô từ phía sau, thong thả vuốt ve cơ thể cô, một tay nâng đầu cô lên và hôn. Tư thế này khiến cổ hơi mỏi, nhưng không hiểu vì sao, có chút e ngại, Ôn Mạn ngoan ngoãn để anh hôn… Cô cảm nhận được tâm trạng anh không quá tốt! Khi mọi thứ sắp lên cao trào, Hách Thiệu Đình để cô dưới thân mình, đôi mắt anh đen sâu như mực. Anh không làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Ôn Mạn nhìn anh đắm đuối, khẽ đưa ngón tay lướt qua sống mũi cao của anh, rồi chạm vào chiếc cằm đầy nam tính. Cô đỏ mặt, nhẹ giọng nói, “Hách Thiệu Đình, anh đẹp trai thật. Hách Thiệu Đình thoáng sững sờ. Rồi anh bật cười, “Có cô gái nào lại khen đàn ông đẹp trai như em không? Không thấy ngại sao? Ôn Mạn khẽ nhướn người, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái. Cái chạm nhẹ thoáng qua nhưng lại vô cùng gợi cảm. Đêm nay, cô đã trở thành một người phụ nữ thực thụ. Những khoảnh khắc đắm say ấy là do Hách Thiệu Đình mang đến cho cô. Hách Thiệu Đình xúc động, cúi xuống hôn cô, rất dịu dàng… Sau một hồi lâu, anh nằm xuống và kéo cô vào vòng tay, khẽ thở dài, “Ngủ đi. Ôn Mạn áp mặt vào bờ vai anh, một tay vòng qua eo anh, từ từ nhắm mắt… nhưng Hách Thiệu Đình lại ngắm nhìn cô thật lâu trong bóng tối. Nét đẹp thanh nhã, chân mày tựa như được tô vẽ. Không lạ gì khi Cố Trường Khanh không thể buông tay, nếu là anh… có lẽ anh cũng chẳng thể dễ dàng từ bỏ. Sáng sớm, Ôn Mạn tỉnh dậy. Trên giường chỉ còn mỗi cô, nhưng bên gối có đặt một cành hoa hồng trắng dài, cánh hoa vẫn còn đọng giọt sương tươi mới, khiến cô vui mừng khôn xiết. Cô nghiêng người nhặt bông hoa lên, ngửi nhẹ, rồi ôm nó lăn lộn trên giường. Ôn Mạn đỏ mặt, nhớ lại những khoảnh khắc đêm qua. Dù là lần đầu tiên và chưa từng ở bên người đàn ông nào khác, nhưng cô cảm thấy Hách Thiệu Đình rất mạnh mẽ và nhu cầu cao hơn bình thường. Đêm qua, sau hai lần, anh thậm chí không cần nghỉ mà còn muốn tiếp tục… Ôn Mạn là người phụ nữ trưởng thành, cô không cảm thấy chuyện này là chịu đựng. Ngược lại, cô còn rất thích thú. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động, sau đó có tiếng gõ cửa, người giúp việc nói vọng vào với vẻ phấn khởi, “Cô Ôn, luật sư Hách đã gửi tặng cô một món quà, mời cô ra xem. Ôn Mạn khẽ cắn môi Gì chứ, Hách Thiệu Đình còn tặng quà cho cô sao?