Hách Thiệu Đình cười mỉa, “Tổng Giám đốc Cố đâu rồi? Đội trưởng Triệu hất cằm chỉ, “Yên tâm, chúng tôi đã ‘tiếp đãi’ cậu ấy chu đáo rồi. Hách Thiệu Đình bước thẳng vào. Trong sở cảnh sát vô cùng náo nhiệt, có vài người đang ngồi bên trong. Cậu ấm nhà giàu ngồi ăn hộp mì gói, thưởng thức từng đũa một cách ngon lành. Quản lý và cô gái nọ lặng lẽ ngồi bên cạnh, cô mặc áo vest bên ngoài chiếc váy hai dây màu đen, toàn thân run rẩy. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng lên rồi sững người. Cô chưa từng thấy người đàn ông nào toát ra vẻ cao quý và phong độ như vậy! Khí chất thanh lịch của anh khiến cô cảm thấy mình thật nhơ nhuốc, như thể cô không xứng đáng xuất hiện trước mặt anh… Ánh mắt Hách Thiệu Đình lướt qua khuôn mặt cô. Gương mặt ấy có vài nét giống Ôn Mạn, và Hách Thiệu Đình ngay lập tức đoán ra được sự việc. Anh cười lạnh, nhìn về phía Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh cũng nhìn thẳng vào anh, đôi mắt đen láy thoáng qua nét khiêu khích mà có lẽ người khác không nhận ra, nhưng Hách Thiệu Đình hiểu rõ. Anh khẽ hừ, không chấp. “Đội trưởng Triệu! Hách Thiệu Đình mở lời, “Tôi cần làm thủ tục gì? Đội trưởng Triệu đã chuẩn bị sẵn biên lai. “Luật sư Hách chỉ cần ký tên và nộp tiền là xong. Hách Thiệu Đình liếc nhìn rồi nói thản nhiên, “Cả mấy người này cũng bảo lãnh hết. Còn chuyện tối nay… Đội trưởng Triệu hiểu ý. Các gia đình quyền thế luôn sợ scandal, nhất là với người “con rể không giữ mình, khiến người khác lo lắng. Đội trưởng Triệu liền cười thân thiện, “Ngài yên tâm, luật sư Hách, chuyện này đến đây là xong. Hách Thiệu Đình nhanh chóng hoàn thành thủ tục. Cậu ấm nhà giàu kêu lên, “Ai cần hắn lo? Tôi không nợ gì hắn cả! Đội trưởng Triệu định quát lên. Hách Thiệu Đình chỉ khẽ giơ tay, lấy điện thoại ra, chậm rãi nói, “Được thôi! Tôi sẽ gọi Tổng Giám đốc Lý đến đón con trai của mình để ông ấy biết cậu con quý tử đã làm gì! Mặt cậu ấm đỏ bừng. Trời ơi, người này còn quen cả bố hắn! Thấy cậu ta đã biết sợ, Hách Thiệu Đình không làm khó thêm, rồi đi thẳng ra ngoài. Đội trưởng Triệu nâng niu tờ biên lai, nhiệt tình vẫy tay chào, “Luật sư Hách, hẹn gặp lại! Cảm ơn ngài đã phải lặn lội ra khỏi giường lúc nửa đêm. Hách Thiệu Đình không đáp. Anh bước lên xe, châm một điếu thuốc, thong thả rít. Cố Trường Khanh bước tới. Hách Thiệu Đình lạnh nhạt nói, “Lên xe. Cố Trường Khanh dường như đã đoán trước, khẽ nhếch môi, mở cửa xe bước vào. Vừa lên xe, Hách Thiệu Đình đã nổ máy, chiếc xe đắt tiền tăng tốc vùn vụt, khiến Cố Trường Khanh – người đã uống khá nhiều rượu – cảm thấy khó chịu, anh nghi ngờ Hách Thiệu Đình đang cố tình. Chiếc xe lao vun vút trên đường, bỏ lại ánh đèn thành phố phía sau. Trong xe, không ai nói lời nào. Khoảng nửa tiếng sau, Hách Thiệu Đình dừng xe ở ven biển. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ bờ… “Xuống xe. Giọng Hách Thiệu Đình lạnh lùng. Cố Trường Khanh cười khẩy, anh theo Hách Thiệu Đình xuống xe. Vừa bước ra, Hách Thiệu Đình đã cởi áo khoác, tháo vài nút áo sơ mi, không cần nói nhiều, liền ra tay ngay lập tức. Một cú đấm thẳng khiến Cố Trường Khanh lùi lại vài bước. Anh đứng vững, lau vết máu ở khóe miệng. Hách Thiệu Đình lại đá một cú, “Cố Trường Khanh, cậu tưởng nhà họ Hách không có người sao? Cậu không thích Minh Châu thì đừng dây dưa với cô ấy, nhìn cô ấy yêu cậu đến mức tự tử, cậu thấy thỏa mãn lắm phải không? Cố Trường Khanh bị đá ngã xuống đất. Anh ôm bụng, đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn nở nụ cười nhạt. “Tôi là đồ khốn! Tôi đã có lỗi với cô ấy! “Hách Thiệu Đình, còn anh thì sao? Anh không biết tôi là người như thế nào sao? Vậy mà anh vẫn gả em gái cho tôi? Anh cũng có tốt lành gì đâu? “Anh biết rõ Ôn Mạn là bạn gái cũ của tôi, vậy mà anh còn dây dưa với cô ấy? Đôi mắt Cố Trường Khanh đỏ ngầu…