Ở thành phố B này, ai kết thân được với nhà họ Hách thì sẽ có cơ hội thịnh vượnNghĩ đến Hách Thiệu Đình, mắt Ôn Mạn long lanh. Cô ở lứa tuổi chuyển giao giữa một cô gái và người phụ nữ, khi đã động lòng thì lại càng thêm quyến rũ. Cố Trường Khanh ngồi ở đó. Xung quanh anh là một nhóm bạn học cũ. Họ đều một tiếng “Tổng Giám đốc Cố”, tỏ ra kính trọng và nịnh bợ anh, trong số đó cũng không thiếu những phụ nữ xinh đẹp giỏi lấy lòng. Trước đây, có lẽ anh sẽ chọn một người để vui chơi qua đường rồi sau đó cho họ chút lợi ích! Nhưng giờ đây, Cố Trường Khanh chẳng hứng thú với ai trong số họ. Không ai trong số họ có thể so sánh với Ôn Mạn. Cố Trường Khanh cầm ly rượu khai vị, nhấp từng ngụm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Ôn Mạn. Ở phía xa, Ôn Mạn và Bạch Vi đã góp tiền cho phần của mình. Đinh Tranh không chút khách sáo mà nhận lấy, cười giả tạo, “Thật ngại quá Ôn Mạn, nhà cậu sa sút mà còn phải bỏ tiền ra như thế này. Hay là để mọi người cùng chia tiền nhé? Cô ta nói đủ to để mọi người đều nghe thấy, cố ý khiến Ôn Mạn khó xử. Ôn Mạn cười nhạt, “Không cần, tôi vẫn đủ khả năng chi trả! Đinh Tranh đếm tiền, nhìn Ôn Mạn một cách ngạc nhiên, “Cậu trả cho hai người? Ôn Mạn, chẳng lẽ cậu thật sự định đưa ông chú đó đến buổi họp lớp này sao? Chưa kịp để Ôn Mạn lên tiếng, cô ta đã che miệng cười khúc khích, “Xem ra ông ấy cũng có tính chiếm hữu mạnh đấy chứ! Sảnh tiệc im bặt. Những người bạn học cũ mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Ôn Mạn từng là hoa khôi của Học viện Âm nhạc, gia đình cô trước đây thuộc hàng khá giả, nhưng không ngờ cô lại rơi vào hoàn cảnh như thế này. Trước đây họ thấy trên mạng chỉ là lời đồn, nhưng giờ đây nghe Đinh Tranh nói ra Thì chắc là thật rồi! Người thì tỏ vẻ thương cảm, người lại cười cợt, cũng có người âm thầm tỏ ra xa lánh! Những người ngồi cùng bàn với Ôn Mạn đã lặng lẽ đề nghị đổi chỗ. Tình người quả thật lạnh lẽo đến vậy! Ngay cả một số thầy giáo cũ của Học viện Âm nhạc cũng thầm cảm thán, ra ngoài xã hội đâu dễ như trong trường học. Đinh Tranh nhìn bầu không khí, hài lòng mỉm cười. Đó chính là điều cô ta muốn! Ai bảo Ôn Mạn lại chọn yêu một ông chú chứ? Cố Trường Khanh khẽ nhíu mày. Đinh Tranh đã đi quá giới hạn, ai cho cô ta tự tin rằng mình có quyền bắt nạt Ôn Mạn? Anh định đứng dậy, nhưng đúng lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra Hách Thiệu Đình bước ra. Cao lớn, tuấn tú, khí chất lạnh lùng nhưng cao quý. Sảnh tiệc xôn xao, mọi người không thể tin nổi khi nhìn thấy Hách Thiệu Đình xuất hiện. Trời ạ! Trông anh còn đẹp hơn trên tạp chí! Khí chất ấy, đôi chân ấy, cùng chiếc mũi cao kia! Hách Thiệu Đình đến đây làm gì? … Các thầy giáo của Học viện Âm nhạc và Đại học T đều đứng dậy, cùng với một số phụ huynh học sinh có địa vị, họ lần lượt tiến đến chào hỏi Hách Thiệu Đình. g! Mặc dù Hách Thiệu Đình nổi tiếng là lạnh lùng, nhưng gặp mặt cũng có thể tạo thiện cảm, có còn hơn không! Ngoài dự đoán, hôm nay Hách Thiệu Đình lại tỏ ra khá thân thiện. Anh khéo léo từ chối điếu thuốc được đưa tới, “Bạn gái tôi không cho hút! Ôi! Bạn gái sao? Hách Thiệu Đình nhẹ nhàng ôm lấy vai Ôn Mạn, mỉm cười nói, “Thật sự không cần câu nệ quá, tôi cũng như mọi người, chỉ đến để ăn tối thôi! Ôn Mạn không thích tôi hút thuốc ở nhà. Mọi người đều sững sờ! Lời của Hách Thiệu Đình chứa đựng quá nhiều thông tin. Ôn Mạn? Người mà mọi người vừa nghe đồn là đi cùng một ông chú, hóa ra lại là bạn gái của Hách Thiệu Đình!! Sảnh tiệc im phăng phắc, mãi không ai dám lên tiếng. Hách Thiệu Đình vẫn giữ nụ cười mê hoặc, anh gọi tên Cố Trường Khanh, “Trường Khanh, tôi và Ôn Mạn đang hẹn hò, các cậu hình như rất ngạc nhiên! Cố Trường Khanh toàn thân cứng đờ, gần như không thể cử động. Ha! Thật nực cười! Lúc nãy anh còn định ra mặt giúp Ôn Mạn, nhưng người ta đã có vệ sĩ bảo vệ, lại còn là người đàn ông quyền lực và quý giá nhất của thành phố B này! Cố Trường Khanh cầm ly rượu uống cạn một hơi. Sau đó, anh mỉm cười nhạt, “Đôi trai tài gái sắc, thật xứng đôi! Vừa nghe anh nói thế, tất cả các quý ông trong sảnh đều đồng loạt dập tắt điếu thuốc của mình, bởi vì bạn gái của luật sư Hách không thích người khác hút thuốc…