Ôn Mạn biết mình thích anh.

Thích có lẽ vì biết ơn, hoặc có thể là do bị thu hút bởi vẻ ngoài xuất sắc của Hách Thiệu Đình. Dù là vì lý do nào, cô cũng nhận ra mình thích anh.

Huống hồ, mục đích cô ở bên anh cũng chỉ là để anh vui vẻ.

Nhưng bây giờ tâm trạng của cô lại đang rất thấp thỏm, thật chẳng có lý do gì!

Ôn Mạn nhẹ nhàng cụp hàng mi, như một chú mèo nhỏ thốt lên hai từ: “Thích!

Ngón tay dài và thanh lịch của Hách Thiệu Đình chạm nhẹ lên môi cô, động tác thong thả, mang theo một chút ý tứ đầy ám chỉ.

Ôn Mạn đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Nhưng cô không quên chuyện chính, khẽ ôm lấy cổ anh rồi hỏi: “Chuyện Đinh Tranh hãm hại em, thực sự không có cách nào đối phó sao?

“Em rất quan tâm đến cái nhìn của người khác à?

Ôn Mạn dịu dàng nịnh nọt anh, đợi đến khi anh vui vẻ mới lên tiếng: “Em không muốn các em học sinh nghĩ rằng cô giáo Ôn của chúng không phải là người đứng đắn.

Hách Thiệu Đình vùi mặt vào cổ cô, bật cười khẽ.

Trong tiếng cười của anh có chút trêu chọc.

“Cô giáo Ôn giờ đang nằm dưới người anh, có gì là đứng đắn?

Ôn Mạn…

Dù đã ngủ cùng anh vài lần, nhưng chưa lần nào thật sự đi đến bước cuối cùng, làm sao cô có thể nghe được những lời trắng trợn như vậy?

Cô xấu hổ đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm trong phòng ngủ.

Tối nay Hách Thiệu Đình dường như rất hứng thú, nhanh chóng đi theo cô.

Khi Ôn Mạn rửa mặt xong và bôi kem dưỡng, anh từ phía sau ôm lấy cô, cằm anh nhẹ cọ lên vai cô, hỏi: “Giận rồi à?

“Không!

“Em nào dám giận?

Hách Thiệu Đình nâng cằm cô lên, buộc cô quay lại hôn mình. Anh ôm cô thật lâu, rồi quay người cô lại, ôm trọn cô trong vòng tay.

Ôn Mạn rất sợ anh, không dám cựa quậy.

Hách Thiệu Đình nhìn cô chăm chú, khẽ nói: “Chuyện này không cần kiện cáo, giao cho anh. Ngày đó em chỉ cần tham gia buổi họp lớp như bình thường là được.

Ôn Mạn hơi do dự hỏi: “Anh sẽ không tham dự đấy chứ?

“Anh không xứng đáng xuất hiện sao?

“Hay em cảm thấy đi cùng một ông già thì vẻ vang hơn?

Ôn Mạn dịu dàng giải thích: “Em không có ý đó. Em chỉ không hiểu vì sao anh không e ngại gì về mối quan hệ của chúng ta!

Hách Thiệu Đình chẳng mảy may bận tâm: “Chúng ta là nam chưa vợ, nữ chưa chồng, hẹn hò đường đường chính chính thì có gì phải e ngại!

Ôn Mạn không nói gì thêm.

Còn chút hơi men, cô vòng tay ôm eo anh, tựa người vào trong lòng anh, mắt nhắm hờ, như muốn ngủ.

Hách Thiệu Đình liền bế cô lên giường. Ôn Mạn kéo chăn, xoay người nằm xuống… Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy phía sau có hơi mát, là Hách Thiệu Đình đã tắm xong và nằm xuống bên cạnh.

Anh thích thân thể cô, nên không kiềm được một vài động tác thân mật.

Ôn Mạn bị anh làm tỉnh dậy, nhưng cô thực sự mệt, không muốn chiều theo anh.

Đành giả vờ ngủ!

Hách Thiệu Đình nghe tiếng thở dồn dập của cô, đoán ra được, nhưng không cưỡng ép, chỉ dựa vào bờ vai cô, khẽ hỏi: “Em thường kéo dài bao lâu?

Mặt Ôn Mạn đỏ bừng.

Một lúc sau, cô lí nhí đáp: “Năm ngày.

Hách Thiệu Đình rút tay về, lật người nằm xuống… Cuối cùng cũng tha cho cô.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Mạn chủ động thắt cà vạt cho anh.

Trong ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm, gương mặt nhỏ nhắn của cô như tỏa ra một ánh sáng nhẹ nhàng, thật cuốn hút.

Hách Thiệu Đình nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Em muốn đi họp lớp mà, tranh thủ lúc có thời gian đi mua vài bộ quần áo mới đi.

Dạo này Ôn Mạn quen với việc tiết kiệm.

Cô thật thà nói với Hách Thiệu Đình: “Chuyện đó sẽ tốn khá nhiều tiền đấy.

Hách Thiệu Đình bật cười.

Anh vốn sinh ra trong gia đình giàu có, chưa bao giờ thiếu thốn tiền bạc, câu nói của cô khiến anh thấy thú vị.

Anh nhẹ nhàng véo má cô, rồi đeo chiếc đồng hồ đắt đỏ: “Mua quần áo thì tốn bao nhiêu, làm như cô vợ nhỏ đang xin phép chồng đi làm ấy… À, tiện thể đổi mùa rồi, anh cũng cần vài cái sơ mi mới, chọn giúp anh vài cái nhé.

Ôn Mạn biết anh chỉ viện cớ, tủ quần áo của anh có đến cả trăm chiếc sơ mi rồi.

Nhưng phụ nữ vốn thích mua sắm quần áo.

Ôn Mạn nhẹ giọng cảm ơn.

Hách Thiệu Đình cúi người, hôn cô một cái: “Cô giáo Ôn, em khách sáo quá rồi.