Hách Thiệu Đình im lặng. Anh từ từ uống cạn ly rượu, tay anh đặt lên tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầy ám muội. Ôn Mạn là một người phụ nữ trưởng thành, dù chưa từng làm điều đó với đàn ông, nhưng cô hiểu được ẩn ý của anh. Cô kiễng chân thì thầm vào tai anh, “Em đi tắm trước nhé? Hách Thiệu Đình đặt ly rượu sang bên. Ngay sau đó, anh bế cô lên quầy bar nhỏ. Phía sau lưng cô là bức tường kính lớn. Phía trước, là cơ thể nóng bỏng của anh. Ôn Mạn cảm nhận được tâm trạng của anh có chút không vui, nhưng không rõ điều gì đã làm anh khó chịu. Quả nhiên, Hách Thiệu Đình chỉ hờ hững hôn cô, không chút nồng nhiệt, nụ hôn lúc có lúc không khiến cô gần như không cảm nhận được sự đắm say từ anh. Cô cố gắng chịu đựng và để anh hôn. Nhưng cô dù gì cũng là người thiếu kinh nghiệm, không thể điều khiển cảm xúc như anh, chẳng bao lâu sau, cô cảm thấy không chịu nổi, ôm chặt eo anh và khẽ hỏi, “Anh sao vậy? Hách Thiệu Đình vén mái tóc dài màu trà của cô, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng, nhưng anh bất chợt nhớ lại hình ảnh tối nay khi Cố Trường Khanh kéo tay cô. Anh nhẹ nhàng vuốt má cô và hỏi, “Em với anh ta bắt đầu từ khi nào? Ôn Mạn đoán ra lý do anh khác thường. Rốt cuộc, anh vẫn để ý đến mối quan hệ giữa cô và Cố Trường Khanh. Đúng là cô đã từng yêu Cố Trường Khanh và ở bên anh ta suốt bốn năm, nhưng giữa họ chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Cô ngẩng lên, khẽ hôn anh, khóe mắt hơi đỏ. Hách Thiệu Đình tự nhận không phải kiểu người bận tâm chuyện quá khứ, nhưng lúc này anh lại không muốn tiếp tục. Anh vỗ nhẹ lên người cô và khàn giọng nói, “Đi tắm rồi ngủ đi. Dứt lời, anh tự mình châm điếu thuốc, tựa vào quầy bar hút một cách chậm rãi. Anh đẹp trai, quyền lực và giàu có, ở bất cứ đâu cũng đều toát lên vẻ hoàn hảo không chút sơ hở. Ôn Mạn đứng lặng nhìn anh, cảm thấy đau lòng. Quá khứ ấy cô không thể xóa bỏ, nhưng nếu không có Cố Trường Khanh, thì cũng sẽ không có cơ hội gặp gỡ Hách Thiệu Đình và càng không thể nào cùng anh sống chung. Cô lấy hết can đảm bước tới gần anh. Đôi mắt đen của Hách Thiệu Đình nhìn xuống, chăm chú quan sát cô… Ôn Mạn dũng cảm lấy điếu thuốc trên môi anh xuống và dập tắt nó, sau đó dựa vào môi anh thì thầm, “Hách Thiệu Đình, anh đừng lạnh nhạt như vậy. Cơ thể em không bẩn. Đôi mắt Hách Thiệu Đình trở nên nóng bỏng. Anh bất ngờ bế cô lên quầy bar, một tay giữ chặt sau đầu cô và cúi xuống hôn cô. Nụ hôn điên cuồng này hoàn toàn khác với sự hờ hững ban nãy, anh để ngọn lửa đam mê bùng cháy mà không có ý định kiềm chế. Ôn Mạn ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh. Ngoan ngoãn, dịu dàng… đó là cách duy nhất cô có thể đáp lại anh. Nhưng cô không ngờ rằng Hách Thiệu Đình lại không tiếp tục đến cùng. Trước khi không thể nhịn được nữa, anh ghé vào tai cô thì thầm, “Cô giáo Ôn, chờ anh bắn hạ được con nhạn rồi hãy nghĩ xem là hấp hay nướng. Ôn Mạn đỏ bừng cả mặt. Anh thực sự vừa kín đáo vừa vô cùng táo bạo! Hách Thiệu Đình dường như vui hơn một chút, anh cố tình trêu chọc cô, “Sao còn ôm anh, vẫn muốn tiếp tục à? Ôn Mạn đỏ mặt đến mức muốn cháy. Sáng hôm sau. Hách Thiệu Đình đã ra khỏi nhà từ sớm. Ôn Mạn mới dọn đến, còn chưa quen và cũng không thể ngủ nướng được. Cô ngồi dậy, chợt thấy trên người đầy những dấu vết… Dù Hách Thiệu Đình không làm đến cuối, anh vẫn thực sự tận hưởng cơ thể cô. Ôn Mạn chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy xấu hổ, ánh mắt lướt qua tủ đầu giường. Trên đó có hai chiếc hộp nhỏ. Cô ngẩn người. Nhớ lại hôm qua khi mang đồ lên, Hách Thiệu Đình chưa mang theo mấy cái này. Anh đã xuống xe lấy chúng sau đó sao? Nối liền các sự kiện lại, cô có thể đoán được anh đã chứng kiến cảnh cô với Cố Trường Khanh. Thảo nào anh lại khác thường như thế…