Ôn Mạn thay bộ đồ khác rồi ra ngoài. Trước khi đi, cô nhìn về phía phòng làm việc. Hách Thiệu Đình vẫn đang bận rộn bên trong, cô khẽ nói, “Trước 10 giờ 30 em sẽ về. Câu nói bình thường ấy khiến Hách Thiệu Đình cảm thấy dễ chịu. Trong nhà có thêm một người, mọi thứ trở nên khác biệt. Dù có chút ràng buộc và bất tiện, nhưng đến giờ anh cảm thấy khá hài lòng, Ôn Mạn không bám dính mà lại rất ngoan ngoãn, nấu ăn ngon và còn biết dọn dẹp, cứ như thể… Anh không nghĩ tiếp nữa. Chỉ khẽ đáp lại một tiếng. Ôn Mạn rời đi, dự định sẽ gọi một chiếc taxi ở cổng khu căn hộ, nơi này tọa lạc ở trung tâm nên khá dễ gọi xe. Nhưng không ngờ vừa ra ngoài, một chiếc xe Lotus đen đã chặn đường cô. Trong cơn gió đêm se lạnh, Cố Trường Khanh bước xuống từ xe. Nhìn thấy anh, Ôn Mạn cảm thấy tim mình đập mạnh, sâu trong lòng cô có chút sợ hãi khi phải ở một mình với anh, nhất là khi vẻ mặt của anh lúc này đầy u ám. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc. Cố Trường Khanh chậm rãi bước đến gần cô, không làm gì thô bạo, chỉ dùng giọng mỉa mai, “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cô rồi, thật sự bám được Hách Thiệu Đình! Nhưng Ôn Mạn, cô thực sự nghĩ rằng mình và Hách Thiệu Đình sẽ có kết quả gì sao? Cô có biết quá khứ của anh ta không? Nếu biết, chắc cô sẽ không tự cao như thế đâu. Ôn Mạn mỉm cười lạnh lùng. Cô đáp lại, “Chuyện này liên quan gì đến Tổng Giám đốc Cố? Cô không ngốc, cô đoán rằng Hách Thiệu Đình đã có người trong lòng. Thái độ bình thản của cô khiến Cố Trường Khanh nghẹn lời. Anh không kìm được mà hỏi, “Cô không quan tâm sao? Cô sẵn lòng chơi cùng anh ta à? Ôn Mạn… ngoài việc lên giường với cô, anh ta còn có thể cho cô gì? “Còn anh thì sao? Ôn Mạn cúi mắt cười lạnh, “Cố Trường Khanh, chẳng lẽ anh không phải vậy sao? Cô không muốn dính dáng đến anh ta nữa, đẩy anh ta sang một bên rồi bước về phía lề đường. Cố Trường Khanh bất ngờ nắm chặt tay cô, cô cố giằng ra nhưng không nổi, ánh mắt anh tối sầm, nói như thách thức, “Những gì anh ta có thể cho cô, tôi cũng có thể cho. Thứ anh ta không thể cho, tôi cũng có thể! Lúc này, lòng tự tôn của người đàn ông đã chiến thắng tất cả. Thậm chí anh còn nghĩ, nếu Ôn Mạn sẵn sàng bên anh vài năm, có lẽ anh sẽ ly hôn rồi cưới cô… Ôn Mạn cảm thấy vô cùng ghê tởm. Cô nói nhỏ, “Buông ra, nếu không tôi sẽ gọi người đấy! Cố Trường Khanh, anh cũng không muốn làm ầm ĩ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân tốt đẹp của mình chứ? Cố Trường Khanh nghiến răng, cuối cùng cũng buông tay cô ra. Ôn Mạn bước nhanh ra đường, vẫy một chiếc taxi và nhanh chóng rời đi. Cố Trường Khanh nhìn theo cô rời đi, giận dữ đấm mạnh vào mui xe, tiếng còi xe vang lên chói tai. Từ xa, Hách Thiệu Đình tay cầm hai chiếc hộp nhỏ, đứng quan sát toàn bộ cảnh này. Lúc Ôn Mạn vừa rời đi, anh chợt nhớ ra mình để quên hộp đồ trên xe, không ngờ khi xuống lấy lại chứng kiến một màn kịch hấp dẫn như vậy. Hách Thiệu Đình khẽ cong môi, lấy điện thoại gọi cho trợ lý Trương, “Kiểm tra giúp tôi bản báo cáo tài chính của Tập đoàn Cố trong vài năm gần đây, sáng mai để trên bàn làm việc của tôi. Trợ lý Trương ngạc nhiên đến sững sờ. Tập đoàn Cố là của nhà họ Cố, mà nhà họ Cố lại là bên thông gia của luật sư Hách ... Làm vậy có ổn không? Trợ lý Trương đoán được ngay nguyên nhân hẳn là vì cô Ôn. Hai người đàn ông rõ ràng đang tranh giành vì một người phụ nữ! Ôn Mạn về đúng lúc 10 giờ 30. Có vẻ Hách Thiệu Đình đã hoàn thành công việc, anh đang cầm ly rượu vang, tựa vào cửa sổ sát đất, không biết đang nghĩ gì. Ôn Mạn bước vào, anh cũng không quay lại. Cô đứng ở cửa một lúc, cắn môi suy nghĩ. Cô không biết người khác làm cách nào để lấy lòng đàn ông, nhưng cô biết rằng anh thích cơ thể cô và muốn duy trì mối quan hệ kiểu đó, nên cô mạnh dạn tiến đến, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, “Anh làm xong việc rồi chứ?