Ôn Mạn cũng thấy chiếc váy dài này thích hợp với mình. Cô ngồi xuống và không quên khen ngợi thư ký Trương một câu: “Thư ký Trương thật có mắt thẩm mỹ.”

Hách Thiệu Đình không nói gì thêm.

Dì Nguyệt, người giúp việc trong nhà, mang đến một bữa sáng kiểu Tây, áy náy nói: “Tôi không biết cô Ôn sẽ đến. Hôm nay tạm ăn tạm vậy, cô thích ăn gì thì bảo tôi, sáng mai tôi sẽ làm cho cô.”

Ôn Mạn thích ăn sáng kiểu Trung, nhưng đây là nhà của Hách Thiệu Đình, và dì Nguyệt là người làm của anh. Cô không có lý do để yêu cầu gì thêm.

Cô mỉm cười nói: “Thế này là tốt lắm rồi.”

Dì Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, thấy cô dễ tính, bà vui vẻ trở lại bếp.

Hách Thiệu Đình gấp tờ báo lại.

Anh liếc nhìn Ôn Mạn, thấy cô đang ngoan ngoãn ngồi uống sữa. Là con nhà gia giáo, cách ăn uống của cô thanh lịch, không tạo cảm giác giả tạo.

Hách Thiệu Đình thấy cảnh này thật vừa mắt.

Ngay từ khi sinh ra, anh đã sống trong sự xa hoa, lớn lên lại được nhiều phụ nữ ngưỡng mộ vì ngoại hình và tài năng. Anh có gu khá cao và kỹ tính, không giống những người đàn ông khác thích có một người phụ nữ đơn thuần ngây thơ bên cạnh. Đối với anh, người phụ nữ ở bên phải có độ tương thích về tính cách và xuất thân gia đình cũng rất quan trọng.

Tính cách và vẻ ngoài của Ôn Mạn, anh đều rất hài lòng.

Thậm chí, anh còn sẵn sàng sống cùng cô.

Ôn Mạn không hề biết về những suy nghĩ này của anh. Cô uống được nửa ly sữa rồi nghĩ một chút, quyết định báo với anh một tiếng: “Em đã mất hết công việc khác rồi, chỉ còn mỗi lớp dạy của Giang Sanh là chưa nghỉ. Tối mai em có buổi dạy cho cô ấy.”

Hách Thiệu Đình không phản đối.

Anh hỏi thờ ơ: “Thích piano đến thế sao? Anh nghe em chơi cũng khá tốt, tại sao không tiếp tục học lên cao?” Với gia đình Ôn Mạn, việc tài trợ cho cô học không phải là khó khăn.

Ôn Mạn mỉm cười nhạt.

Thực ra cô cũng từng nghĩ đến. Có lần cô đã nhận được thư trúng tuyển của một nhạc viện ở Anh, hành lý cũng đã chuẩn bị xong, nhưng dì Nguyễn phản đối quyết liệt, nói rằng Ôn Mạn là đứa con duy nhất dì nuôi nấng, không thể để cô bay đi.

Cả cuộc đời dì Nguyễn không có con riêng nên dì có cảm giác chiếm hữu rất mạnh đối với Ôn Mạn. Cuối cùng, sau một tháng giằng co, cô quyết định ở lại thành phố B.

Cô giáo của cô cũng tiếc nuối mà nói: “Ôn Mạn, em là học trò có năng khiếu nhất mà tôi từng gặp. Nếu không đi học cao hơn ở nước ngoài mà chỉ dừng lại ở việc dạy học thì thật là đáng tiếc.”

Những chuyện này, Ôn Mạn cảm thấy không cần thiết phải kể cho Hách Thiệu Đình, đây là cuộc sống của riêng cô.

Hách Thiệu Đình nhìn thấy nét mặt của cô có chút khác thường, anh định nói gì đó thì điện thoại anh reo lên.

Đó là tin nhắn của cha anh.

“Thiệu Đình, chú Kiều của con đã có manh mối về đứa con gái thất lạc nhiều năm. Đợi chú về nước, con hãy sắp xếp thời gian để gặp mặt.”

Cha anh còn gửi một bức ảnh. Đó là một chiếc vòng cổ đính kim cương hồng.

Hách Thiệu Đình thấy chiếc vòng có gì đó quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra.

Đúng lúc này, thư ký Trương gọi đến, anh liền thoát khỏi ứng dụng ảnh.

Thư ký Trương làm việc nhanh chóng, đã sắp xếp xong thủ tục bảo lãnh cho Ôn Bá Ngôn, chỉ cần Hách Thiệu Đình đến ký là xong.

Hách Thiệu Đình ngắt cuộc gọi.

Anh nói với Ôn Mạn: “Anh sẽ đến trại giam, em về nhà đợi tin nhé. Hôm nay chắc sẽ gặp được người.”

Ôn Mạn thực sự rất biết ơn anh, khẽ nói lời cảm ơn.

Hách Thiệu Đình lấy áo khoác đứng dậy, phong thái đầy lịch lãm, Ôn Mạn đổi giày và tiễn anh xuống lầu.

Dưới lầu, một chiếc xe hạng sang màu đen đã chờ sẵn.

Thư ký Trương đứng bên xe, thấy Ôn Mạn liền gật đầu chào lịch sự: “Chào cô Ôn.”

Ôn Mạn cũng nhẹ nhàng gật đầu chào lại.

Hách Thiệu Đình mở cửa xe, anh có vẻ ngoài đẹp trai và phong cách lịch thiệp, trông vô cùng sang trọng.

Bỗng nhiên, Ôn Mạn nhớ lại câu nói của anh.

“Ôn Mạn, giữa chúng ta không rõ ai mới là người được lợi.”

Lúc này, cô hoàn toàn đồng tình với câu nói đó.

Cô dõi theo chiếc xe của Hách Thiệu Đình rời đi, định quay trở lên thì điện thoại reo.

Là cuộc gọi từ Cố Trường Khanh.

Ôn Mạn nghĩ một chút rồi quyết định nghe máy, cô chỉ nói vài chữ ngắn gọn: “Cố Trường Khanh, tôi đổi ý rồi.”