Không biết vì lòng biết ơn hay vì sức hấp dẫn của Hách Thiệu Đình, Ôn Mạn vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ hôn lên má anh. Hách Thiệu Đình nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng bỏng khiến Ôn Mạn thấy toàn thân mình nóng bừng. Cô ngập ngừng hỏi: “Chúng ta… tiếp tục chứ?” Hách Thiệu Đình đột nhiên nghiêng người về phía cô. Anh tiến tới, cô lùi lại… cho đến khi cô bị ép nằm xuống, tay chống đỡ cơ thể một cách ngượng ngùng. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ cúi xuống, hàng mi dài phủ một bóng nhỏ dưới ánh đèn, trông như những chiếc quạt mảnh mai. Anh nắm lấy tay cô, đặt lên gương mặt góc cạnh của mình để cô cảm nhận. “Cô giáo Ôn, em thích không?” Ôn Mạn mở to mắt, khuôn mặt không giấu được vẻ ửng đỏ. Hách Thiệu Đình nhếch môi tự tin, dùng mũi cọ nhẹ vào cô, rồi nói với vẻ đầy khiêu khích: “Hai chúng ta ở bên nhau, thật không biết ai lợi dụng ai đây. Anh thấy em cũng có vẻ muốn đấy chứ.” “Em… em không có! Em muốn ngủ thôi,“ Ôn Mạn vội vàng chui vào trong chăn, giấu đi sự bối rối. Hách Thiệu Đình trông như có chút tiếc nuối. Thực ra anh cũng rất mệt vì bận rộn nhiều ngày, chỉ là lúc mới vào phòng, thấy Ôn Mạn mặc chiếc áo sơ mi đen của anh khiến anh cảm thấy bị kích thích. Nhưng bị cắt ngang thế này, anh cũng không có tâm trạng làm tiếp. Anh dọn dẹp hộp sơ cứu, sau đó leo lên giường. Giường có thêm một người nên không gian chật chội hơn, anh đành kéo Ôn Mạn vào lòng, đan tay mình với cô. Ôn Mạn nằm trong vòng tay anh, không dám động đậy. Cô tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng khi nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đây là đêm Ôn Mạn ngủ ngon nhất trong những ngày gần đây. ... Khi tỉnh dậy, đã là tám giờ sáng. Cô giật mình ngồi dậy, thấy Hách Thiệu Đình đã dậy từ lúc nào, anh đang đứng cạnh giường thắt cà vạt. Chiếc sơ mi xanh đậm, quần âu xám nhạt. Trông anh vô cùng trưởng thành, phong độ. Hách Thiệu Đình thấy cô tỉnh, tự nhiên nói: “Lát nữa anh phải ra ngoài. Ban ngày em cứ về nhà thu dọn đồ đạc, tối anh qua đón.” Ôn Mạn khẽ đáp: “Khi nào anh cần em thì em qua, chẳng phải thuận tiện hơn sao?” Hách Thiệu Đình mỉm cười: “Ở đây sẽ tiện hơn cho em.” Công việc của anh bận rộn, thỉnh thoảng có hứng muốn gặp cô mà lại phải đi đón thì thật bất tiện. Ôn Mạn không nói thêm gì. Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng động nhỏ khi dọn dẹp, kèm theo mùi thức ăn thơm phức. Ôn Mạn ngạc nhiên. Thấy vẻ mặt của cô, Hách Thiệu Đình giải thích: “Là dì Nguyệt. Bà ấy đến đây mỗi sáng làm bữa sáng và dọn dẹp nhà cửa, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của em đâu.” Ôn Mạn gật đầu. Cô bước tới giúp anh chỉnh lại cà vạt. Đôi tay khéo léo của cô nhanh chóng tạo thành một nút thắt đẹp mắt. Hách Thiệu Đình không nhịn được hỏi: “Trước đây em cũng giúp Cố Trường Khanh thắt thế này à?” Trong lòng Ôn Mạn nhói lên một chút. Thực ra không phải. Cô thường thắt cà vạt cho bố mình, nên quen tay mà thôi. Còn Cố Trường Khanh… anh ta chưa từng thích cô chạm vào người anh, luôn giữ khoảng cách với cô. Ôn Mạn khẽ nói: “Hách Thiệu Đình, sau này chúng ta có thể đừng nhắc đến anh ta nữa không?” Hách Thiệu Đình không nói tiếp, anh chỉ vào chiếc túi giấy trên tủ đầu giường: “Thư ký Trương mang đến từ sáng, ngoài quần áo còn có cả đồ lót. Em thử xem.” Ôn Mạn xấu hổ đỏ bừng mặt, không dám tưởng tượng thư ký Trương nghĩ gì. Hách Thiệu Đình nhẹ nhàng véo má cô, cười trêu: “Lại ngại à? Nam nữ yêu nhau, không ai nghĩ gì đâu.” Nói xong, anh rời khỏi phòng ngủ. Ôn Mạn đỏ mặt mang quần áo vào phòng tắm thay, bộ đồ vừa vặn với cô, kể cả kích cỡ đồ lót cũng chuẩn xác. Chỉ cần nghĩ rằng đây là do Hách Thiệu Đình chọn, cô đã muốn tìm chỗ nào trốn đi. Trong phòng ăn rộng lớn, Hách Thiệu Đình vừa uống cà phê vừa đọc báo kinh tế buổi sáng. Ngoài công việc ở văn phòng luật, anh còn nhiều lĩnh vực kinh doanh khác, nhưng phần lớn đều giao cho đội ngũ chuyên nghiệp phụ trách nên không tốn nhiều công sức. Ôn Mạn bước ra từ phòng ngủ. Anh ngước lên nhìn cô một lúc lâu mới khẽ cười: “Trông đẹp lắm.”