Nhưng suốt đêm, cô cứ trằn trọc, không sao ngủ nổi. Mỗi lần chập chờn sắp ngủ, cô lại mơ hồ cảm thấy mình được ai đó ôm vào vòng tay rắn chắc, nghe thấy tiếng thì thầm gọi tên mình: “Ôn Mạn… Cô giật mình tỉnh giấc. Phòng ngủ mờ tối, chỉ có ánh trăng len lỏi qua khe rèm cửa, tạo ra một ánh sáng mờ ảo, khiến khung cảnh trông hư hư thực thực. Ôn Mạn ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt má mình. Không phải là mơ. Cô đang ở trong nhà Hách Thiệu Đình, ngủ trên giường của anh... Cửa phòng khẽ mở, Hách Thiệu Đình đã xong việc và quay lại phòng. Anh bước vào và nhìn thấy Ôn Mạn ngồi trên giường, ánh mắt đờ đẫn, trông như một chú cún con đáng thương. Anh từ bỏ ý định bật đèn, đi tới bên giường và ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Sao còn chưa ngủ? Ôn Mạn thuận theo tay anh, ngoan ngoãn tựa vào vai anh. Hách Thiệu Đình biết cô muốn hỏi điều gì, anh thì thầm bên tai cô: “Vừa rồi anh đã sắp xếp xong. Sáng mai anh sẽ đến đó một chuyến, không có gì bất ngờ thì sẽ bảo lãnh được. Ôn Mạn cảm kích không nói nên lời. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh. Hách Thiệu Đình ở tuổi này đầy sức sống, anh không cần phải kìm nén mình. Mọi chuyện xảy ra tự nhiên, dưới sự dẫn dắt của anh, họ ôm lấy nhau và chìm đắm trong một nụ hôn đắm say… Đây là lần đầu của Ôn Mạn, cô cảm thấy căng thẳng và không biết phải đặt tay chân ở đâu. Cơ thể cô run rẩy. Sự ngây thơ đó khiến Hách Thiệu Đình càng thêm say đắm… Ngay khi cả hai đang đắm chìm trong khoảnh khắc mặn nồng, Ôn Mạn nhíu mày và khẽ kêu lên một tiếng vì đau. “Sao vậy? Hách Thiệu Đình thì thầm, hơi thở nóng hổi phả nhẹ vào tai cô. Ôn Mạn giọng run run: “Gót chân em bị phồng, hơi đau. Hách Thiệu Đình nhẹ nhàng nâng đầu cô, từ trên nhìn xuống cô. Ôn Mạn sợ anh không vui, vội vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, dịu dàng nói: “Không đau nữa đâu. Hách Thiệu Đình bật cười. Anh dùng mũi cọ nhẹ vào mũi cô, giọng khàn khàn: “Cô giáo Ôn, còn vội hơn cả anh sao? Ôn Mạn đỏ mặt, xấu hổ đến mức muốn rỉ máu. Hách Thiệu Đình không trêu cô thêm nữa. Anh với tay bật đèn bàn bên cạnh, ánh sáng dịu dàng lan tỏa, khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Ôn Mạn vội kéo chăn che người. Hách Thiệu Đình cười nhẹ: “Ngại ngùng vậy sao? Cứ như em là cô gái ngây thơ chưa hiểu chuyện, làm anh cũng không dám manh động. Anh chỉ đùa thôi, nhưng không biết rằng Ôn Mạn thực sự chưa từng trải qua chuyện ấy. Anh ra khỏi giường để lấy hộp sơ cứu, Ôn Mạn nhìn theo bóng lưng anh. Anh có dáng người hoàn hảo, cơ bắp mỏng bao phủ trên khung xương cao lớn, vừa thon dài lại không quá cường tráng. Trước khi Hách Thiệu Đình quay lại, Ôn Mạn vội mặc lại chiếc áo sơ mi của anh. Một lát sau, Hách Thiệu Đình mang hộp sơ cứu trở lại. Ôn Mạn đã ngồi bên mép giường, khẽ nói: “Để em tự làm. Hách Thiệu Đình ấn cô ngồi yên. Anh quỳ gối, nhẹ nhàng nắm lấy chân cô và từ tốn bôi thuốc. Ôn Mạn cảm thấy không yên. Trong mối quan hệ này, cô cảm thấy Hách Thiệu Đình không cần phải đối xử tốt với cô như thế, ít nhất là không cần phải chăm sóc cô chu đáo như vậy. Hách Thiệu Đình ngước nhìn lên: “Đừng động đậy. Dường như đoán được suy nghĩ của cô, anh điềm tĩnh nói: “Anh không thích ép buộc người khác. Trong khoảng thời gian bên nhau, anh muốn chúng ta được bình đẳng… Ừm, lý tưởng nhất là cả hai đều thấy thoải mái. Lời nói thật ngọt ngào và gợi cảm. Ôn Mạn muốn hỏi anh rằng anh đã từng có bao nhiêu mối quan hệ kiểu này, nhưng khi định nói thì cô lại cảm thấy điều đó vô nghĩa. Thực ra, họ chẳng là gì của nhau cả! Hách Thiệu Đình không nói thẳng ra, nhưng cô hiểu ý của anh: anh sẽ đối xử tốt với cô, nhưng khi anh chán nản, đó cũng là lúc mối quan hệ này kết thúc. Ôn Mạn nghĩ rằng cô nên cảm ơn anh, vì trong lúc cô yếu đuối nhất, anh đã để cô giữ lại một chút tự tôn.