Dì Nhuyễn cắn chặt răng, trong mắt đầy nước mắt và phẫn nộ, cố gắng vùng vẫy hết sức. “Ôn Mạn, con không được ở bên kẻ cầm thú này!” “Con để dì biết nói sao với ba con đây? Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, vài người mặc đồng phục bước vào. Dì Nhuyễn hơi sững lại, rồi bất ngờ hét lên trong tuyệt vọng, “Là tôi đã làm bị thương Cố Trường Khanh! Mau bắt tôi đi! Tôi sẵn lòng vào tù cả đời! Đừng động đến Ôn Mạn… Cố Trường Khanh, tôi cầu xin anh, đừng làm hại con bé! Dì Nhuyễn quỳ xuống, ôm đầu khóc nức nở. Bà trách mình bất lực, trách mình đã bốc đồng, và càng hận bản thân vì quá dễ bị Cố Trường Khanh kích động mà làm liên lụy đến Ôn Mạn. Cảnh tượng đó khiến những người mới vào ngạc nhiên. Họ quay sang Cố Trường Khanh, “Thưa ông Cố, chuyện này là… Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Mạn, kéo cô ngồi bên cạnh mình. Toàn thân Ôn Mạn vẫn đang run rẩy. Anh có chút khó chịu, sao cô lại sợ anh đến vậy? Nhưng thấy cô thả lỏng, anh cũng nhượng bộ đôi chút, lấy khăn giấy ấn nhẹ lên vết thương ở bụng và bình thản nói, “Vừa rồi hơi hỗn loạn nên tôi vô ý tự làm mình bị thương. Nhưng công ty chúng tôi có camera giám sát, chỉ là hệ thống đang gặp trục trặc, vài hôm nữa sẽ sửa xong. Đến lúc đó tôi sẽ cung cấp video đầy đủ. Những người kia hiểu ngầm, hóa ra là chuyện tình cảm phức tạp! Họ chỉ hỏi vài câu qua loa rồi nhanh chóng rời đi. Ôn Mạn vẫn còn run rẩy, biết rằng dì Nhuyễn chỉ tạm thời không sao, còn camera vẫn trong tay Cố Trường Khanh; anh ta có thể kiện dì bất cứ lúc nào! Trong văn phòng rộng lớn, không gian yên tĩnh đáng sợ. Sắc mặt Cố Trường Khanh trắng bệch như giấy. Anh quay sang dặn thư ký chuẩn bị xe, rồi nhẹ nhàng bóp cằm Ôn Mạn, nói khẽ, “Tối mai đến biệt thự của tôi, được không? Ánh mắt Ôn Mạn trở nên vô hồn. Cố Trường Khanh mỉm cười nhếch môi, “Khi đó em sẽ chơi piano cho tôi nghe nhé! Ôn Mạn không đáp lại, nhưng Cố Trường Khanh chẳng bận tâm, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là đủ! Anh tin rằng chỉ cần thời gian, cô sẽ lại ngoan ngoãn như trước. Về phần những tình cảm không nên có giữa cô và Hách Thiệu Đình, tốt nhất là cô nên quên đi! Vết thương của Cố Trường Khanh khá nặng, cả thư ký và trợ lý vội vã đưa anh đến bệnh viện. … Ôn Mạn dìu dì Nhuyễn về nhà. Dì Nhuyễn vẫn thất thần, và Ôn Mạn nhẹ nhàng nói, “Dì vào tắm đi, để con nấu chút đồ ăn. Vừa nói xong, cô cảm thấy cánh tay mình bị siết chặt. Dì Nhuyễn giọng nghiêm nghị, “Ôn Mạn, dì không cho phép con đi gặp tên cầm thú đó! Ôn Mạn cúi đầu. Không đi… cô còn có thể làm gì? Nhìn ba cô chịu khổ, nhìn dì Nhuyễn phải vào tù sao? Không, cô không còn đường lui nữa! Ôn Mạn không nói cho dì Nhuyễn biết ý định của mình. Cô sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện, đưa ba và dì Nhuyễn rời khỏi nơi này, và sau đó… sẽ là chuyện giữa cô và Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh, là anh ép tôi đến bước đường cùng này! Cô trấn an dì Nhuyễn, bảo sẽ tìm luật sư Giang để bàn bạc, hoặc hỏi thử Bạch Vi xem có cách nào không. Sau khi nghe lời đảm bảo của cô, dì Nhuyễn mới yên lòng đôi chút. … Tại một bệnh viện tư ở thành phố B. Cố Trường Khanh sau khi xử lý vết thương đã nhập viện. Anh mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, vùng eo được quấn vài vòng băng trắng. Dù vậy, anh vẫn đang bàn chuyện công việc với trợ lý. Hách Minh Châu đến thăm. Đôi mắt cô đỏ hoe, “Cố Trường Khanh, ai đã làm anh bị thương? Cố Trường Khanh không thể nói rằng vết thương này là do anh sắp đặt, và anh càng không muốn Hách Minh Châu nghe thấy cái tên Ôn Mạn, nên bịa ra một lý do qua loa. Quả nhiên, Hách Minh Châu tin tưởng tuyệt đối và lo lắng không ngừng. Ánh mắt cô tràn ngập sự lo lắng chân thành, nhưng Cố Trường Khanh khi nhìn cô lại nghĩ đến Ôn Mạn. Trước đây Ôn Mạn cũng từng yêu anh sâu đậm như vậy, nhưng hôm nay dù anh bị thương nặng đến thế, cô cũng không lo lắng, thậm chí không rơi một giọt nước mắt vì anh.