Ánh mắt Ôn Mạn trống rỗng. Cô nhìn người đàn ông mà mình từng yêu sâu đậm, giờ đây lại thấy thật xa lạ. Cô tự hỏi liệu mình có thật sự hiểu anh ta không? Nếu không, làm sao anh ta có thể nhẫn tâm đến vậy? Dì Nhuyễn hiền lành đến mức chẳng dám giết một con gà, làm sao dám cầm dao? Chắc chắn là Cố Trường Khanh đã dùng lời nói kích động bà, gài bẫy bà! Ôn Mạn nhẹ giọng cầu xin: “Cố Trường Khanh, coi như tôi xin anh, hãy buông tha cho tôi được không? Cố Trường Khanh định nói gì đó, thì thấy Ôn Mạn nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt anh… Dì Nhuyễn sực tỉnh, phát ra những âm thanh kỳ lạ, cố gắng ngăn Ôn Mạn lại. Ôn Mạn vẫn kiên quyết quỳ thẳng người. Nước mắt cô đong đầy nơi khóe mắt, đôi mắt trong veo vốn đã thanh sạch nay càng sáng hơn trong màn nước mắt. Cô run rẩy nói, “Thưa ông Cố, tổng giám đốc Cố, trước đây là tôi trẻ dại, không hiểu chuyện mà theo đuổi anh, là tôi vô ý mà dây dưa với anh… Giờ tôi xin anh, xin hãy nghĩ đến những gì tôi đã từng đối tốt với anh, mà buông tha cho ba tôi và dì Nhuyễn… coi như là tôi cầu xin anh! Sự hạ mình của cô khiến dì Nhuyễn bật khóc. Bà trở nên tỉnh táo hơn, đau đớn mà thốt lên lời xin lỗi với Ôn Mạn, rồi run rẩy kéo cô dậy. Không thể nào! Làm sao có thể! Ôn Mạn là người con gái mà Ôn Bá Nghiêm yêu quý nhất trên đời, sao có thể để cô phải quỳ gối trước kẻ súc sinh này? Ôn Mạn không động đậy, ánh mắt cô nhìn Cố Trường Khanh đầy kiên quyết… Bốn năm bên nhau, sao anh ta lại không hiểu cô? Ôn Mạn tính cách mềm mỏng nhưng vẫn có lòng tự tôn. Cô từng yêu anh sâu sắc, vậy mà giờ đây lại quỳ gối chỉ để rời xa anh! Cố Trường Khanh nghiến chặt hàm răng trắng muốt, giận dữ gằn từng lời: “Nếu tôi không buông tha thì sao? Ôn Mạn, cô sẽ làm gì? Ôn Mạn siết chặt bàn tay: “Anh không sợ tôi sẽ vạch trần con người thật của anh trước gia đình nhà họ Hách sao? “Cứ vạch trần đi! Cố Trường Khanh cười khẩy, khuôn mặt méo mó, “Cô thử xem Hách Minh Châu có tha thứ cho tôi không, thử xem cả nhà cô có thoát được không, thử xem Hách Thiệu Đình liệu có giúp cô không? Nhắc đến Hách Thiệu Đình, vết thương của Cố Trường Khanh càng đau nhức hơn! Anh ta tức giận đến tột độ! Đến giờ phút này, Ôn Mạn mới thấy rõ bản chất thật của anh ta… Cố Trường Khanh nghiến răng đi tới, kéo Ôn Mạn đứng dậy, buộc cô phải đối mặt với mình. Anh ta nhẹ nhàng vuốt lên gò má cô, giọng nói trầm đục đầy đe dọa: “Quay lại bên tôi! Nếu không, tôi không dám chắc sẽ làm ra những gì đâu! Có thể là khiến dì Nhuyễn phải ngồi tù vài năm vì tội cố ý gây thương tích, hoặc khiến Ôn Bá Nghiêm… Một cái tát giáng mạnh lên mặt anh ta! Ôn Mạn run rẩy vì giận dữ: “Cố Trường Khanh, anh đúng là không phải con người! Cánh tay anh ta siết chặt cổ tay cô! Cố Trường Khanh ghé sát mặt cô, lạnh lùng nói: “Bây giờ mới biết sao? Khi cô thích tôi đâu có nói vậy! Khi cô đỏ mặt chờ tôi hôn, cô đâu có nói vậy… Ôn Mạn, khi đó cô từng nói Cố Trường Khanh là người đàn ông đẹp nhất thế giới mà, quên rồi sao? Cần tôi nhắc lại không? Dì Nhuyễn vùng vẫy muốn liều mạng với anh ta. Cố Trường Khanh buông Ôn Mạn ra, ra lệnh cho bảo vệ giữ chặt dì Nhuyễn, môi lạnh lùng thốt ra những lời vô tình: “Gọi cảnh sát đi, nói rằng bà Nhuyễn cố ý tấn công tôi, cố ý gây thương tích! Ôn Mạn vội níu tay anh ta lại. Cố Trường Khanh chỉ hất tay cô ra, nhẹ nhàng liếm giọt máu trên môi mình, “Ôn Mạn, cô thực sự chọc giận tôi rồi! … Từ xa, tiếng còi cảnh sát vọng đến gần. Khuôn mặt Ôn Mạn tái nhợt. Cố Trường Khanh đã thắng. Anh ta đê tiện, vô liêm sỉ, là kẻ cầm thú! Ôn Mạn nhắm mắt lại, rồi mở ra, dịu giọng nói: “Xin anh đừng giận, tôi thay dì Nhuyễn xin lỗi anh. Cố Trường Khanh khẽ ngồi xuống ghế sofa, đưa tay về phía Ôn Mạn. Ôn Mạn, với đôi tay nhuốm máu của anh ta, nhẹ nhàng… từ từ nâng bàn tay mình lên và đặt vào tay Cố Trường Khanh.