Đinh Tranh ngây người. Cố Trường Khanh chẳng hề thương xót, anh ta túm lấy tóc cô, buộc cô phải đối mặt với mình, khuôn mặt lạnh lẽo đến tàn nhẫn, “Biết kết cục của việc nói linh tinh không?” Đinh Tranh đau đớn, nhưng càng hoảng loạn hơn khi nhận ra điều khiến Cố Trường Khanh giận dữ. Anh ta lo sợ rằng Ôn Mạn sẽ biết mọi chuyện giữa hai người! Không thể tin nổi, cô run giọng nói, “Anh đã nói là không yêu cô ấy mà?” “Phải! Không yêu!” Cố Trường Khanh cười lạnh lẽo, “Nhưng cô là thứ gì mà dám chen vào chuyện của tôi với cô ấy?” Đinh Tranh vừa cười vừa khóc. Nước mắt hòa lẫn với máu, làm nhòe đi lớp trang điểm vốn tinh tế trên khuôn mặt, trông vừa đau đớn vừa đáng sợ. Cô bật cười cay đắng, “Cố Trường Khanh, anh yêu cô ấy đúng không!” … “Không yêu!” … “Anh không yêu cô ấy? Vậy tại sao phải giấu giếm mọi chuyện với cô ấy? Anh chẳng muốn cô ấy thấy rõ con người dơ bẩn, trăng hoa của anh, phải không?” “Anh không yêu cô ấy, thế mà lại tìm đủ cách để đối phó cô ấy?” “Anh không yêu cô ấy, nên bốn năm qua không hề động vào cô ấy? Là không có hứng thú hay vì không nỡ? Cố Trường Khanh, anh hối hận đúng không? Bốn năm anh đã không nỡ đụng vào, giờ cô ấy còn độc thân, có thể làm điều mình thích với bất kỳ ai…” Đinh Tranh, mắt đỏ ngầu, nói hết mọi uất ức trong lòng. Cô nghĩ rằng mình đã thắng Ôn Mạn, nhưng giờ cô mới hiểu mình mới chính là kẻ ngốc. Cố Trường Khanh từ đầu đến cuối chưa từng yêu cô dù chỉ một chút. Thứ anh ta để tâm ngoài quyền lực… còn có một Ôn Mạn! Đinh Tranh nói hả hê nhưng vẫn nhận về hai cái tát trời giáng. Môi cô run rẩy, nhưng vẫn cười mỉa mai, “Cố Trường Khanh, tôi không ngại bị đánh! Quan trọng là Ôn Mạn sẽ không bao giờ quay lại bên anh. Anh có thể đạt được mọi thứ mình muốn, nhưng cô ấy, mãi mãi không phải của anh!” “Biến đi!” Cố Trường Khanh gầm lên. Đinh Tranh đứng thẳng dậy, lau vệt máu bên môi, ngẩng cao đầu rời khỏi. Cố Trường Khanh vẫn chìm trong cơn thịnh nộ, giận dữ đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất. Thư ký đang đứng ngoài cửa sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Trong văn phòng tan hoang, Cố Trường Khanh hạ giọng nói, “Ngày mai tôi muốn thấy Ôn Mạn xuất hiện trước mặt tôi!” Thư ký hiểu ý anh ta, sắc mặt liền biến đổi. … Về phía Ôn Mạn, cô tạm thời giấu chuyện bị mất việc, không muốn dì Nhuyễn phải lo lắng thêm. Đêm đó cô trằn trọc không ngủ được, suy nghĩ mãi về tương lai. Đến 1 giờ sáng, Hách Thiệu Đình gọi điện tới. Ôn Mạn không bắt máy mà trả lời lại bằng một tin nhắn. Dì ngủ rồi, tôi sợ làm dì thức giấc. Chỉ một phút sau, tin nhắn của Hách Thiệu Đình tới. Thứ bảy tuần này tôi về. Cô Ôn muốn quà gì nào? Ôn Mạn không biết phải trả lời sao. Cô đã định rời khỏi thành phố B, cũng không muốn có thêm bất kỳ quan hệ mập mờ nào với Hách Thiệu Đình nữa. Hơn nữa, cô không phải là kiểu người muốn chuyện tình cảm qua loa. Sau một hồi đắn đo, cô nhắn lại một dòng. Hách luật sư, cảm ơn anh vì mọi thứ. Câu nói đơn giản như muốn chấm dứt mối quan hệ. Hách Thiệu Đình hiểu ý ngay, anh là người rất thông minh. Quả nhiên, anh không nhắn lại. Đây là kết quả mà Ôn Mạn mong muốn, nhưng khi mọi chuyện thật sự rõ ràng, trong lòng cô lại cảm thấy trống trải. Cô không thể ngăn mình nghĩ, liệu nếu họ gặp nhau trong hoàn cảnh khác, kết cục có tốt đẹp hơn không. Ngay sau đó, cô tự cười nhạo mình vì suy nghĩ đó! Người như Hách Thiệu Đình, với xuất thân và địa vị như anh, sao có thể có một tương lai cùng cô, nhiều lắm cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua. Đêm ấy Ôn Mạn chẳng thể nào ngon giấc, sáng sớm cô đã thức dậy, giả vờ mọi thứ vẫn ổn để dì Nhuyễn không nghi ngờ gì. Vừa mới rửa mặt xong, cửa phòng đột nhiên mở ra. Dì Nhuyễn xuất hiện với vẻ mặt tái nhợt, môi run rẩy, “Ôn Mạn, bố cháu… bố cháu đã tự tử trong tù rồi.”