Ôn Mạn khựng lại, vô cùng ngạc nhiên. Hách Minh Châu? Cô ấy cũng ở bệnh viện này sao? Ôn Mạn ngước mắt lên, thấy một đôi tình nhân đang quấn quýt dưới ánh trăng, ôm nhau hôn say đắm. Cố Trường Khanh ôm eo vị hôn thê của mình, nâng niu khuôn mặt cô ấy như báu vật. Với tính cách lạnh lùng của anh ta, vậy mà lại ân cần dỗ dành Hách Minh Châu như dỗ trẻ con, “Lần cuối cùng tối nay thôi nhé! Em nên đi ngủ rồi. Hách Minh Châu vòng tay qua cổ anh, đôi mắt trong veo, ánh lên vẻ quyến rũ, “Cố Trường Khanh, chúng ta đã đính hôn rồi, khi nào anh mới muốn cùng em…? Cố Trường Khanh định nói qua loa vài câu thì phát hiện ra Ôn Mạn đang đứng ở góc khuất. Ôn Mạn đứng ở hành lang, không biết đã nhìn thấy cảnh này bao lâu. Cố Trường Khanh nhanh chóng ôm chặt Hách Minh Châu vào lòng, không muốn cô phát hiện ra Ôn Mạn. Nhưng ánh mắt anh lại dán chặt vào Ôn Mạn. Anh không ngờ cô thoát nạn, vốn dĩ anh đã quyết định hy sinh cô, không ngờ Ôn Mạn vẫn an toàn quay về. Hách Minh Châu hoàn toàn không biết suy nghĩ của anh. Cô đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào, đôi tay mềm mại vẽ những vòng tròn nhỏ trên ngực vị hôn phu, khẽ giục, “Cố Trường Khanh, anh còn đợi gì nữa? Cố Trường Khanh lơ đễnh đáp lại. Anh muốn quan sát phản ứng của Ôn Mạn, nhưng cô chỉ nhếch nhẹ môi cười mỉa, rồi nhanh chóng quay người định rời đi… Trái tim Cố Trường Khanh nhói lên. Trước đây Ôn Mạn yêu anh đến vậy, chỉ cần anh buồn một chút là cô đã lo lắng cả ngày, làm đủ cách để anh vui vẻ. Nhưng giờ đây, dù anh sắp thân mật với người khác, cô cũng chẳng thèm quan tâm! Anh không tin… không tin rằng Ôn Mạn không còn cảm giác gì! “Thật sự muốn thế sao? Giọng Cố Trường Khanh vang lên lạnh lùng. Rồi anh cúi xuống, nắm lấy tóc Hách Minh Châu và hôn cô một cách cuồng nhiệt, thô bạo… Cái hôn của anh vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng. Hách Minh Châu chịu không nổi, khẽ đấm vào vai anh, hờn dỗi, “Cố Trường Khanh, anh làm sao vậy? Cố Trường Khanh dừng lại. Ánh mắt anh u ám, đầy vẻ giận dữ kìm nén. Anh bế bổng Hách Minh Châu lên, bước về phía phòng VIP. Cô nép vào vai anh, thẹn thùng hỏi nhỏ, “Anh thật sự muốn em sao? Cố Trường Khanh khẽ đáp một tiếng “Ừ. Khi quay vào hành lang bệnh viện, anh nhìn xung quanh nhưng Ôn Mạn đã đi mất. Mắt anh tối sầm. Trong căn phòng riêng, lần đầu tiên anh và Hách Minh Châu thân mật. Hách Minh Châu vừa ngại ngùng lại vừa táo bạo. Dù Cố Trường Khanh không thể nói rằng hoàn toàn không có cảm giác, nhưng… vẫn thiếu chút gì đó! Kết thúc, đã là rạng sáng. Cố Trường Khanh ngồi trên chiếc ghế gỗ ở ban công, trên bàn có một bao thuốc, anh đã hút bốn, năm điếu. Rõ ràng anh đã có mọi thứ mình muốn – một vị hôn thê xinh đẹp và tất cả những lợi ích cô ấy mang lại, và cơ thể anh vừa được thoả mãn. Nhưng trong lòng anh lại trống rỗng. Anh không thể quên ánh mắt lạnh lùng, đầy vẻ không quan tâm của Ôn Mạn! Một đôi tay mềm mại vòng ra sau ôm lấy anh. Hách Minh Châu áp mặt vào lưng anh, dịu dàng hỏi, “Anh đang nghĩ gì vậy? Cố Trường Khanh dập điếu thuốc, kéo cô vào lòng, thì thầm bên tai cô, “Minh Châu, không ai tốt hơn em. Hách Minh Châu nép vào ngực anh, kéo tay anh, “Anh phải đối tốt với em đấy, biết không? Yêu em mãi mãi, chiều chuộng em! Cổ họng Cố Trường Khanh khẽ chuyển động. Anh không yêu ai cả, anh chỉ yêu quyền lực! Với Ôn Mạn là vậy, Hách Minh Châu cũng không phải ngoại lệ. Anh chỉ chọn người mang lại lợi ích lớn hơn cho mình. Sau một lúc, Hách Minh Châu bỗng lên tiếng, “Vừa rồi em nhìn thấy cô Ôn! Cố Trường Khanh, anh có tự trách vì không cứu được cô ấy không? Không sao đâu, anh trai em đã cứu cô ấy và còn đích thân chăm sóc cô ấy nữa… Anh yên tâm nhé. Yên tâm sao? Cố Trường Khanh cười nhạt. Rồi tâm trạng anh chùng xuống, nhớ lại thái độ khác lạ của Hách Thiệu Đình đối với Ôn Mạn…