Hách Kiều khẽ chạm vào những thứ trong hộp, thì thầm:“Em giữ giúp anh trước… biết đâu sau này lại phải trả lại cho anh.

Câu này lại là kiểu nói linh tinh.

Nhưng theo năm tháng trôi qua, Giang Lan cũng không còn như trước, tranh luận đôi co với cô làm gì nữa.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.

Hách Kiều không hiểu ý anh.