Trước mặt người nhà, Hách Kiều vẫn là cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé. Tất cả mọi người đều yêu thương cô. Cô chạy tới ôm lấy An Nhiên, nũng nịu nói:“Cảm ơn chị hai! Chị là tuyệt nhất luôn đó! An Nhiên xoa đầu cô dịu dàng. Giang Lan ở bên cạnh thì trêu chọc:“Em cao mét bảy, to lớn như vậy mà còn chui vào lòng chị dâu mét sáu để làm nũng, không thấy ngượng à? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương