Hách Kiều vừa dứt lời, ánh mắt của Giang Lan lập tức thay đổi.

Tay anh luồn vào trong chăn, bắt đầu sờ soạng cô, giọng nói cũng trở nên quấn quýt và khàn khàn đầy mê hoặc:“Tiểu tam nam gì chứ! Anh làm gì có tiểu tam nam?

Trong lòng bàn tay anh, toàn là cảm giác mềm mại mịn màng.

Anh vừa say mê vừa dụ dỗ cô làm thêm một lần nữa, nhưng Hách Kiều không chịu. Cô tựa vào vai anh, khẽ nói:“Sắp trầy da luôn rồi! Giang Lan, anh không thấy chán sao?

Chuyện như thế này, làm sao mà chán được!