Giang Lan đóng cửa lại. Anh đặt phần ăn chăm sóc sắc đẹp dành cho Hách Kiều lên bàn nhỏ trong phòng khách, rồi lại bước vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường, khẽ nhéo má cô một cái, gọi cô là “con lười nhỏ. Anh vừa gọi như thế— Chính anh cũng cảm thấy lời nói này có chút sến súa, nhưng đồng thời cũng thấy thật ngọt ngào. Hách Kiều đương nhiên chẳng buồn đáp lại. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương